Đại Đường Tửu Đồ

Chương 3139 : Vạn người đẹp

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Cuộc sống của Tiêu Duệ khi dưỡng thương trong tẩm cung của Lý Nghi, những ngày tháng tư khói hoa trong cung điện Đại Đường, đám quý nhân trong cung dắt tay nhau tới thăm Tiêu Duệ. Các phi tử của Lý Long Cơ, các công chúa hoàng gia của Lý gia, kết bạn luân phiên đến thăm hỏi, mấy ngày nay, trong tẩm cung của Lý Nghi lúc nào cũng cực kỳ náo nhiệt.



Tin tức Tiêu Duệ kháng chỉ tự sát không theo sớm đã truyền ra trong triều từ cao đến thấp, mặc dù phần lớn đám quyền quý Đại Đường đối với chuyện này cảm thán rất nhiều cũng cảm thấy không đồng ý, cho rằng Tiêu Duệ có chút ngu không ai bằng; nhưng điều này lại sâu sắc chinh phục trái tim nữ tử trong xã hội thượng lưu Đại Đường. Nhất là bài “hỏi thế gian tình là gì” thê lương có một không hai kia lại truyền tụng một thời gian, khiến các cô gái quý tộc hoàng gia này cảm động không ngừng, không biết vụng trộm chảy bao nhiêu nước mắt bởi thấy cảnh sinh tình.



Nghe nói, rất nhiều công chúa đều phái ngươi đưa bài “hỏi thế gian tình là gì” kia sao chép cẩn thận lại, treo cao cao trong thư phòng nhà mình, cho là “danh ngôn của danh nhân” nhắc nhở phò mã nhà mình, điều này khiến Tiêu Duệ sau khi nghe được không biết nên khóc hay nên cười. Chuyện máu tươi và tình cảm phân ly lần này, khiến tâm tính Tiêu Duệ hoàn toàn thay đổi, tuy rằng trên mặt vẫn trầm ổn bình tĩnh trước sau như một, nhưng nếu ngươi nhìn kỹ, trong mắt của hắn thường phát ra một tia âm trầm và phẫn nộ.



Lý Nghi cực nhọc ngày đêm trong coi bên cạnh hắn, bất kể các cung nữ khuyên như thế nào, nàng cũng không chịu rời đi. Trải qua chuyện này, tình cảm trong nội tâm của nàng đối với Tiêu Duệ chẳng những không có yếu đi, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Trong lòng có nam tử đỉnh thiên lập địa chí tình chí nghĩa Tiêu Duệ này, trong nội tâm nàng rốt cuộc chứa không nổi những nam tử khác.



- Tử Trường. Ngự y không cho chàng uống trà, đây là canh tổ yến hạt sen. Bổ khí bổ huyết, chàng dùng nhiều hơn một chút đi.



Lý Nghi mỉm cười ngồi bên người Tiêu Duệ, cầm một bát ngọc tinh mỹ. Trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc yên bình. Lý Long Cơ có thể đồng ý Tiêu Duệ dưỡng thương ở chỗ nàng, điều này đủ để nói rằng, hoàng đế đã chấp nhận chuyện tình giữa bọn họ, nói vậy không cần bao lâu nữa, nàng và người nàng yêu có thể thành đôi.



- Nghi nhi, mấy ngày nay khổ cho nàng. Ta thật sự là hổ thẹn.



Miệng vết thương của Tiêu Duệ còn chưa khép lại hoàn toàn, chỉ có thể năm yên trên giường, không thể động đậy.



Vẫn là câu nói kia. Người không phải thánh hiền ai có thể vô tình, Lý Nghi công chúa này không để ý thể diện, không để ý cái thẹn của người con gái, chiếu cố bên người của hắn. Bậc tình cảm thâm sâu như biển này, cho dù Tiêu Duệ có là núi băng vạn năm cũng sớm bị hòa tan.



Lý Nghi mỉm cười:



- Chỉ cần chàng có thể khỏe trở lại, trong lòng ta sẽ thấy rất vui mừng.



Tiêu Duệ liếc Lý Nghi một cái, cũng không nói gì nữa, mặc cho Lý Nghi ném sự tôn nghiêm của công chúa vào trong hố nước vô cùng dịu dàng cho mình ăn canh hạt sen này, một chút nhu tình trong mắt càng ngày càng sâu nặng. Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên khuôn mặt đẹp vui buồn lẫn lộn của Lý Nghi, quét qua một luồng tóc rồi tung bay trên trán nàng.



Cảm nhận được sự dịu dàng và chăm sóc của ái lang, Lý Nghi ấm áp trong lòng, tâm tình thiếu nữ không màng danh lợi giờ phút này càng thêm vui sướng, càng thêm dịu dàng, trên mặt nàng ửng đỏ lên, sẵng giọng:



- Tử Trường đừng nhúc nhích, trên người chàng còn có thương tích mà.



Khi nói chuyện, một cung nữ tiến vào bẩm báo:



- Công chúa điện hạ, Ngọc Chân điện hạ tới thăm hỏi Trạng Nguyên công.



Trên mặt Lý Nghi càng đỏ thêm, vội vàng đứng dậy đặt bát ngọc trên chiếc bàn một bên, khoát tay áo:



- Mời Ngọc Chân hoàng cô tiến vào.



Ngọc Chân mang theo Xuân Lan Thu Cúc bốn nữ đạo sĩ trang điểm xinh đẹp, mỉm cười đi vào tron điện, từ xa đã hô:



- Đứa nhỏ, con cảm thấy thân thể ra sao? Mẫu thân muốn mấy ngày nữa đón con vào trong Yên La Cốc điều dưỡng. Trong cung mặc dù tốt, chung quy so ra kém sự thanh u tĩnh lặng trong Yên La Cốc của chúng ta. Thích hợp dưỡng bệnh.



- Mẫu thân đến đây, con cảm giác tốt hơn nhiều.



Tiêu Duệ cười vẫy tay. Đột nhiên cảm giác trong mắt bốn tiểu nha đầu đi theo Ngọc Chân phát ra ánh mắt nóng cháy, hắn không khỏi ngẩn ngơ, lắc đầu có chút không được tự nhiên.



Lý Nghi yên lặng đứng một bên, trong lòng phức tạp nhìn Ngọc Chân. Từ mấy ngày nay, nàng mơ hồ cảm thấy được, Ngọc Chân hoàng cô đối với Tiêu Duệ sợ rằng không đơn thuần chỉ là tình cảm mẹ con. Ngày đó nghe nói Tiêu Duệ tự đâm, nàng tự nhiên ngất đi. Mà trong mấy ngày đầu Tiêu Duệ được cứu lại, nàng cũng cực nhọc ngày đều, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà trông coi bên người Tiêu Duệ. Liên tiếp hơn mười ngày trong cung, thấy thương thế của Tiêu Duệ đã ổn định lại, lúc này mời rời khỏi hoàng cung về Yên La Cốc.



Mặc dù là như vậy, mỗi ngày nàng cũng đều đến hỏi thăm một lần, mỗi lần đến còn mang theo đồ ăn điểm tâm nàng tự mình xuống bếp làm.



Ngọc Chân quay đầu lại liếc Lý Nghi một cái, trong lòng run lên sắc mặt không tự chủ được đỏ lên, nhưng lập tức lại che dấu đi, thản nhiên cười nói:



- Hàm Nghi. Để cho bốn tiểu nha đầu này ở lại trong cung con phụng dưỡng Tử Trường đi. Các nàng vốn là thị nữ ta đưa cho Tử Trường, đó cũng là chuyện bổn phận của các nàng. Mấy ngày nay, con cũng chịu khổ.



- Không cần, chuyện nhỏ này Hàm Nghi làm là tốt rồi. Lại nói nơi này của Hàm Nghi cũng không thiếu thị nữ.



Lý Nghi lắc đầu, ánh mắt vừa dịu dàng lại kiên định.




Cũng không biết cô gái đa sầu đa cảm nào trong đám người cúi đầu ngâm xướng một câu như vậy, chợt thấy đám nữ ---- bất kể là người có chồng hay thiếu nữ chưa chồng, cũng bất kể là thiên kim tiểu thư quyền quý già giàu hay là con gái rượu nhà bình dân, đều cùng nhau líu ríu hô lên:



- Đến rồi, Trạng Nguyên công sống chết tương hứa kháng chỉ tự sát đến rồi! Tài tử tửu đồ Tiêu Duệ đến rồi! Tiêu lang! Tiêu lang!



Bên tai Tiêu Duệ ông ông, hắn có chút hoa đầu chóng mặt đứng ở nơi đó, tiếng cười khổ đã bị chìm ngập trong tiếng ca xướng khen ngợi ầm ĩ giữa biển người đẹp.



Lan nhi cười hì hì, hơi thở như mùi lan dựa vào bên tai Tiêu Duệ cười nói:



- Công tử, chàng hiện giờ đã là như ý lang quân trong lòng con gái thành Trường An… Không biết có bao nhiêu cô gái đêm ngày si mê ngâm xướng bài hỏi thế gian tình là chi kia, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ chưa chồng treo bức họa của chàng trong khuê phòng…



- Bức họa của ta?



Tiêu Duệ ngẩn ra.



- Công tử, chàng còn không biết đâu, không biết từ lúc nào Vương Duy đại nhân vẽ cho chàng một bức tranh chân dung, không biết sao lại truyền ra ngoài, hiện giờ có thể nói là bức họa của chàng đều có khắp nơi trong thành Trường An này…



Lan nhi che miệng cười, trong mắt lóe ra một tia lửa nóng:



- Chính là trong phòng Lan nhi, cũng treo một bức.



A… Rất khoa trương! Tiêu Duệ xấu hổ nhíu mày, quay người được Lan nhi chậm rãi nâng lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước dọc theo con đường giữa tiếng gọi ầm ĩ của đám nữ nhân như thủy triều.



Trên người Tiêu Duệ có thương tích, xe ngựa đi rất chậm, ước chừng mất hai canh giờ mới tới ngoài Yên La Cốc. Ngoài Yên La Cốc, Ngọc Chân đã sớm chờ ở đó cùng một đám thị nữ. Tiêu Duệ vừa mới xuống xe, một thân ảnh xinh đẹp nhào tới, khóc hô:



- Thiếu gia! Thiếu gia!



Tú Nhi cuồng loạn khóc trong lòng Tiêu Duệ, làm cho chúng nữ trong Yên La Cốc cũng thổn thức một hồi, cũng rớt không ít nước mắt. Được Tiêu Duệ an ủi nửa ngày, Tú Nhi mới lưu luyền rời khỏi lòng hắn, nghẹn ngào nói:



- Thiếu gia, ngài xảy ra chuyện lớn như này, lòng Tú Nhi như bị lửa đốt, làm cho Lệnh Hồ đại ca quay về Lạc Dương báo tin.



- A?



Tiêu Duệ ngẩn ra, đang muốn nói gì, đã thấy Ngọc Chân tiến đến đón, đành nhịn lại không nói, cúi đầu phân phó một tiếng:



- Tú Nhi, ngươi về phủ trước đi, nếu ---- nếu Ngọc Hoàn và tỷ của ta đến đây, nhất định phải lập tức vào trong cốc báo cho ta biết, nhớ kỹ, nhất định không thể chậm trễ, nhớ chưa?



- Tú Nhi đã biết.



Tú Nhi gật đầu, dịu dàng vỗ về ngực Tiêu Duệ:



- Thiếu gia, còn đau không?



Xa trên quan đạo, một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, chậm rãi dừng lại, một đám bụi mù bay lên. Lệnh Hồ Xung Vũ tự mình lái xe trở lại cúi đầu nói:



- Hai vị tiểu thư, sắc trời hôm nay đã muộn, hôm nay bất kể như nào cũng không thể tới kịp thành Trường An, không bằng chúng ta tìm một nhà trọ nghỉ tạm một đêm, sáng sớm mai chạy đi sớm, tranh thủ buổi chiều vào thành thế nào?



Trong xe ngựa truyền đến thanh âm khàn khàn mệt mỏi của Dương Ngọc Hoàn:



- Được rồi, hết thảy nghe Lệnh Hồ đại ca, tỷ tỷ, tỷ xem như vậy được không?



Tiêu Nguyệt vô lực phát ra một tiếng ồ thấp, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Dọc theo con đường này, trong lòng hai nàng lóng như lửa đốt khóc lóc thê thảm một đường, nếu không có Lệnh Hồ Xung Vũ trấn an một bên, luôn cam đoan nói Tiêu Duệ đã không có nguy hiểm đến tình mạng, có lẽ hai cô gái này sẽ thương tâm mà ngất ở nửa đường.



Tiêu Duệ đột nhiên náo loạn trong cung một hồi như vậy, Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ thương lượng, vội vàng làm cho Lệnh Hồ Xung Vũ ngày đêm chạy về Lạc Dương báo tin. Nghe thấy tin dữ này, Tiêu Nguyệt và Dương Ngọc Hoàn váy áo cũng không chú ý thay đổi, liền thuê một chiếc xe ngựa, đi theo Lệnh Hồ Xung Vũ chạy như bay tới Trường An.