Đại Đường Tửu Đồ

Chương 4155 : Một khúc phượng cầu hoàng

Ngày đăng: 20:29 18/04/20


Cái gọi là đường Thục khó khăn, khó như lên trời (1). Câu thơ của Lý Bạch mặc dù có chút phóng túng và khoa trương, nhưng con đường tới Thục này gồ ghề khó đi, cũng không phải nói sai. Bởi vì phần lớn xe ngựa mang theo số lượng lớn “vật tư”, đội ngũ của Tiêu Duệ đi cực kỳ thong thả. Một đường đi tới, Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn là ngựa quen đường cũ, đi trên con đường đã qua. Nhưng Lý Nghi lại là lần đầu tiên trong đời đến Thục, nghiêm khắc mà nói, đó cũng là lần đầu tiên trong đời nàng đi xa nhà như vậy.



Tinh thần hưng phấn ngạc nhiên thán phục khi xem phong cảnh đường cổ hiểm trở của đất Thục lúc đầu dần rút đi, thay vào đó là nỗi khổ xe ngựa mệt nhọc. Từ nhỏ nàng lớn lên trong hoàng gia, đi ra ngoài đều dựa vào tiền hô hậu ủng, làm sao lại nếm qua đau khổ như thế. Ngày thứ ba trên đường đến đất Thục, nàng có chút chịu đựng không nổi, bệnh tới ầm ĩ.



Tuy rằng Lý Nghi đã không có phong hào tước vị công chúa, nhưng vẫn là công chúa. Công chúa bị bệnh, quan viên quận huyện ven đường thấp thỏm lo lâu phái thầy thuốc tặng thuốc, kính cẩn vấn an. Có lẽ là từ từ quen loại xóc nảy này, cũng có lẽ là duyên cớ Tiêu Duệ bồi bên người nàng, sau khi Lý Nghi uống xong thuốc hai lần, liền chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.



Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn, Lý Nghi cùng ngồi một chiếc xe ngựa, dọc theo đường tự mình chiếu cố Lý Nghi uống thuốc ăn uống với Ngọc Hoàn. Ở trên xe ngựa này, tình cảm vợ chồng ba người kỳ thật lại sâu sắc thêm một tầng.



- Nghi nhi. Sắp tới Ích Châu thành, chờ vào Ích Châu thành là tốt rồi.



Tiêu Duệ cười:



- Chúng ta có sản nghiệp trong Ích Châu thành, còn có một tòa trạch viện lớn trước mắt còn bỏ không ---- ta xem như vậy đi. Dựa vào hoàng thượng phân phó, chúng ta an bài gia đình tại Ích Châu đi. Nàng cùng Ngọc Hoàn ở lại Ích Châu, một mình ta đi Nam Chiếu và Nhung Châu nhậm chức là được.



Lý Nghi thở dài sâu kín:



- Tử Trường. Đều là thân thể văn nhược này của Nghi nhi làm liên lụy chàng. Nếu không, Nghi nhi ở lại Ích Châu, để cho Ngọc Hoàn theo chàng đi Nam Chiếu đi. Bên cạnh chàng có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cũng tốt.



Tiêu Duệ vừa động trong lòng. Hắn cũng có ý muốn này, nhưng lại sợ Lý Nghi một người cô đơn ở lại Ích Châu, cho nên mới do dự mà không nói ra mồm.



Ngọc Hoàn lắc đầu:



- Không. Nghi nhi tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau lưu lại. Tiêu lang đi làm việc công cho triều đình, chúng ta đi cũng là trói buộc. Hơn nữa, mẹ muội cũng ở Ích Châu, muội lưu lại cũng có thể chiếu cố mẹ muội một chút.



Lý Nghi nhìn Ngọc Hoàn thạt sâu, trong mắt phát ra một chút cảm động. Nàng hiểu được, Ngọc Hoàn đây bất quá là tùy tiện tìm một cái cớ để lưu lại bồi nàng mà thôi. Nàng nắm chặt tay Ngọc Hoàn, đôi mắt có chút đỏ:



- Ngọc Hoàn, tỷ tỷ cảm ơn muội.



Ngọc Hoàn dịu dàng nói:



- Nghi nhi tỷ tỷ. Vợ chồng ba người chúng ta một thể, còn khách sáo như vậy làm gì? Tuy rằng muội lo lắng Tiêu lang, nhưng muội càng lo lắng tỷ hơn. Thân thể tỷ không tốt, nếu để tỷ một mình ở lại Ích Châu, muội sao có thể yên tâm trong lòng?



Mặt trời dần dần ngả về tây. Khi mặt trời chói chang biến mất, không chỉ phát ra ánh hồng đầy trời phía chân trời tây, trở thành một ráng mây hồng lộng lẫy, mà khí nóng hôm nay cũng tiêu tan vài phần. Trong ánh nắng chiều tà, đội ngũ xe ngựa chậm rãi tới vài dặm ngoài thành Ích Châu. Tiêu Duệ ôm Lý Nghi vào ngực, Ngọc Hoàn đang đút cho nàng một chén nước ô mai mát rượi, đột nhiên nghe thấy bên tai mơ hồ truyền đến một tiếng đàn du dương uyển chuyển. Một khúc ca thanh tịnh và đẹp đẽ vang lên theo tiếng đàn uyển chuyển.



Mây nhạt liễu xanh nước dịu dàng



Cỏ ngắn đê xanh gió xuân vui



Không nhớ việc xưa không hối hận



Trên dung nhan của ngọc Hoàn hiện lên một chút cảm khái nhàn nhạt, buồn bã nói:



- Tiêu lang, là Liên Nhi tỷ tỷ. Liên Nhi tỷ tỷ đến đón chúng ta ---- khúc ca này, không phải ngày đó chàng viết cho nàng sao?



Lý Nghi ngẩn ra, Ngọc Hoàn cúi người nhẹ nhàng nói bên tai nàng hết thảy những gì xảy ra giữa Chương Cừu Liên Nhi với Tiêu Duệ. Ngay khi thần sắc hai nàng phức tạp, Tiêu Duệ cảm khái trong lòng, chầm chậm xuống xe ngựa, đứng trên quan đạo bụi mù nhìn về phía tường thành Ích Châu.



Trên bãi cỏ một bên cửa thành, cỗ xe ngựa màu đen của Chương Cừu gia lặng lặng dừng lại. Vẫn con ngựa đỏ thẫm như trước, mà thân ảnh xinh đẹp có thể mơ hồ phân rõ kia, đang ngồi trên bãi cỏ màu xanh xa xôi, tập trung tinh thần lướt trên dây đàn.



Tiêu Duệ khoát tay áo, xe ngựa dừng bước. Lệnh Hồ Xung Vũ trên ngựa liếc Tiêu Duệ một cái, liền cúi đầu xuống. Giờ khắc này, hắn cũng nhớ tới một cô gái đã khắc thật sâu trong đáy lòng hắn.



Tiêu Duệ chậm rãi đi tới, mặc cho gió nhẹ hất tung đám tóc rối trên trán mình.



Tiếng đàn du dương uyển chuyển đột nhiên trở nên buồn triền miên. Tiếng lòng thương cảm cô đơn của Chương Cừu Liên Nhi kia được ngón tay trắng mịn vũ động trên dây đàn, thông qua tiếng đàn thổ lộ hết.



- Phượng hề phượng hề quy cố hương. Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng



(Chim Phượng, chim Phượng về cố hương,



Ngao du bốn bể tìm chim Hoàng)



- Thì vị ngộ hề vô sở tương. Hà ngộ kim hề thăng tư đường!...



(Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.



Hôm nay bước đến chốn thênh thang)



(Khúc Phượng Cầu Hoàng)



- Tương cầm đại ngữ hề. Liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề. Úy ngã bàng hoàng



(Nâng đàn khúc hát thay lời


Dưới, dòng suối cuộn cuồn, thác nhảy



Sóng dội lên, nước chảy ngược dòng



Hạc vàng mỏi cánh, đừng hòng



Vượn sầu, khỉ tủi, khó lòng chuyền leo



Đèo Thanh Nê ngoòng ngoèo hiểm hóc



Trăm bước đi, ngoặt dốc chín lần



Chạm Sâm, đạp Tỉnh, ngại ngần



Tạm ngồi vỗ bụng thở than, mệt lừ



Anh sang Tây bao giờ trở lại?



Đường chon von, chỉ ngại trèo cao



Cây già, chim quạ thương sầu



Mái bay theo trống, nối nhau trong rừng



Lại nghe tiếng quốc chùng dưới nguyệt



Núi cùng đồi rậm rịt quạnh hiu



Đường đất Thục, khó đi nhiều



Khó đi hơn cả đường leo lên trời



Mới nghe thấy, rợn người, tái mặt



Núi cách trời gang tấc mà thôi



Thông khô treo ngược sườn đồi



Suối bay, thác đổ, liên hồi chen nhau



Đá rung chuyển nát nhàu sườn núi



Như ngàn cơn sấm dội hang sâu



Hiểm nguy ôi biết dường bao!



Đường xa, khách có quản nào quanh queo



Núi Kiếm Các cheo leo cao ngất



Ải một người, đối mặt muôn người



Nơi cửa ải, kẻ trông coi



Nếu không thân, sẽ thành loài sài lang



Buổi sớm đến, tránh đàn cọp dữ



Đêm tối sang, trốn lũ rắn dài



Mài răng hút máu ghê thay!



Giết người như chặt cành gai dễ dàng



Đất Cẩm Thành tuy rằng vui thật



Nhưng chẳng bằng sớm được về nhà



Đường Thục khó, khó bao là



Ngóng về Tây, chỉ biết là thở than!