Đại Mạc Thương Lang
Chương 19 : Bãi đá ngầm
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Đống bao tải được xếp chồng lên nhau chừng năm, sáu tầng, còn có thể thấy dưới sông còn có
mấy tầng nữa. Vì xếp đặt lộn xộn nên nhiều xương tay, xương chân người
chìa cả ra ngoài, tất cả họ không thể thoát khỏi lớp lưới sắt mắt cáo
quấn chặt bên ngoài, nên đều bỏ mạng ở nơi này. Rất nhiều bộ xương cho
thấy họ dường như đã bị chết khô, nhìn bộ dạng vô cùng đau đớn, đáng
thương, vì vậy chúng tôi chỉ đứng từ xa nhìn mà không dám lại gần xem
kĩ.
Chúng tôi thử đụng vào một cái tải, định đẩy nó xem sao, cả
lớp lưới sắt bỗng xoắn chặt lại với nhau, Trần Lạc Hộ thấy thế sợ quá,
giật mình kinh hãi, khác hẳn ngày thường, có khi cậu ta tè ra quần rồi
cũng nên, ấy là tôi đoán vậy. Chỉ có Bùi Thanh là không nói câu nào, cậu ta tỏ ra khá bình tĩnh.
Chúng tôi thả mỏ neo xuống, đội phó nhảy lên mấy tảng đá, rồi trèo lên xem thử đằng sau, phát hiện một cảnh
tượng hãi hùng, la liệt trước mặt anh là những bộ xương bị cuốn chặt
bằng lưới sắt, nếu không tới cả ngàn thì cũng phải tới bảy tám trăm bộ.
Dường như đây là cảnh tượng của một trận diệt chủng dã man.
Những người làm nghề thăm dò khoáng sản như chúng tôi không phải là người
nhát gan, thực ra trước đây chúng tôi cũng từng nhìn thấy người chết,
nhưng chứng kiến từng đống xác xương khô một lúc thế này thì ai nấy đều
thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.
Chúng tôi đoán có lẽ những người
này đều là lao dịch trước đây bị bọn Nhật bắt xuống, có thể hồi đó chúng phải vận chuyển linh kiện máy móc gì đó to nặng lắm nên mới phải cần
tới một lượng nhân lực lớn như vậy, với địa hình này, thì không dụng cụ
máy móc vận chuyển nào tốt bằng sức người. Chắc sự việc đó thuộc loại cơ mật, nên cuối cùng, sau khi làm xong việc, họ đã phải chịu hình thức
giết người diệt khẩu dã man này.
Kiểu bạo hành này thật khiến
người ta khiếp sợ, nhưng đối với quân phát xít Nhật có lẽ cũng chỉ là
chuyện thường. Dù vậy, điều chúng tôi thắc mắc là tại sao những bộ xương này lại bị chất đống ở đây, phải chăng những bao tải xương này còn có
một tác dụng khác? Có thể hồi đó, những con người đáng thương này đã bị
sử dụng như những bao bố chắn bom đạn mà người ta thường dùng tại những
bãi chiến trường, lẽ nào quân Nhật đã từng tiến hành nổ bom mìn tại nơi
này?
Tôi chợt nhớ đến tảng đá to bị rơi chắn giữa dòng nước, lẽ
nào việc tảng đá to bị đánh sập từ trên đỉnh hang xuống là do ngươi Nhật tạo nên?
Chúng tôi liền xem lại một vòng quanh hòn đá, bốn phía
không hề có dấu tích của việc bị bom mìn tác động. Bùi Thanh nói có thể
nhìn thấy vết mòn nhẵn bóng của bề mặt thành những khe nứt dưới tảng đá
là do tác động bào mòn của dòng nước, phải mất hàng ngàn, hàng vạn năm,
nước mới có thể bào mòn được như thế, nên hòn đá này chắc chắn đã nằm ở
đây từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, nơi này cũng không có dấu tích gì
cho thấy đã từng trải qua một trận nổ lớn, nếu không, đã thấy có những
hưởng chế độ như tôi hoặc do quan hệ của cậu ta không tốt bằng tôi nên
chỉ hút loại thuốc Anbania, một hào tám một gói. Tôi thấy bộ đội thường
hút loại thuốc không ngon, đều là loại cuốn từ cây vân sam, liền ái ngại đưa cho đội phó một bao Hằng Đại. Không nói khoác chứ thật sự lúc đó
anh ta mừng đến mức đỏ bừng mặt lên.
Rít mấy hơi thuốc, chúng tôi vẫn thấy không được thoải mái, chẳng ai nói gì, cứ thế im lặng suy nghĩ và hút thuốc.
Thực ra tôi cũng rất hiểu Trần Lạc Hộ, trong mọi tình huống cậu ta luôn tỏ
ra là người dũng cảm hơn tất cả chúng tôi, cậu ta dám biểu lộ sự hiên
ngang, can đảm của mình trong mọi lúc, những người khác tuy không nhát
gan, nhưng cũng không thể nói họ không có cảm giác sợ hãi gì trong lúc
này. Đặc biệt là lúc ăn cơm giữa nơi đó, cảm giác thật khó chịu, tôi
thấy mọi người đều làm ra vẻ không có gì, nhưng kì thực tất cả đều như
đang có gai nhọn đâm vào lưng mình, ai cũng có cảm giác như xung quanh
có rất nhiều người nhìn chăm chăm vào mình, chỉ muốn ngoái lại để xem,
nhưng gáy và vai bỗng nhiên lại cứng đơ.
Để thay đổi không khí,
Vương Tứ Xuyên giục tôi kể mấy câu chuyện cười cho mọi người nghe, trước đây trong đội khai thác của chúng tôi cũng có một cậu lính thường phối
hợp cùng tôi, cậu lính đó thường hay gợi chuyện để tôi kể chuyện cười.
Tôi sáng tác rất nhiều truyện, hồi tôi và Vương Tứ Xuyên ở cùng nhau,
cậu ta cũng được nghe và biết tôi có năng khiếu sáng tác truyện.
Nhưng giờ tự nhiên lôi chuyện cười ra kể, tôi cứ cảm thấy ngớ ngẩn thế nào
ấy, thường thì đầu tiên người ta hay nói về một chuyện cụ thể, đến một
sự việc nào đó, khi mọi người đã bị lôi cuốn vào thì mới liên hệ sang
câu chuyên cười. Mà tình hình lúc này cũng không thể lôi chuyện ma ra kể được. Hồi đó tôi có một câu chuyện bí mật, nói về tình huống hài hước
giữa một cán bộ địa chất và một cô gái dân tộc thiểu số ở vùng Vân Nam,
rất buồn cười, có cả tình cảm lãng mạn xen lẫn ngụ ý đặc biệt, tôi nghĩ
kể chuyện này chắc sẽ thích hợp, vì mấy cậu lính ở đây chắc đến mấy năm
không được gặp cô gái nào rồi, nên họ mà nghe thì chắc chắn sẽ tập trung lắm.
Tôi đang trầm tư nghĩ cách vào đề như thế nào cho hợp lý thì bỗng từ xa vọng tới một loạt tiếng súng “pằng pằng pằng”.
Tiếng súng vừa vang lên, tất cả chúng tôi nhất loạt bật dậy, đội phó đúng là
bộ đội chuyên nghiệp, anh ta lập tức dập điếu thuốc, chộp lấy khẩu súng
đứng lên lao về phía phát ra tiếng súng, mấy cậu lính khác cũng vội vã
chạy theo anh.
Lúc đó, sức của tôi không được tốt như họ, chẳng
mấy chốc tôi đã bị bỏ lại đằng sau mấy chục mét. Vương Tứ Xuyên còn thê
thảm hơn, chạy được một lúc thì cậu ta bị trượt chân khỏi tảng đá, chân
bị mắc vào bao tải đựng xác người, cố rút ra mấy lần mà không được, cậu
ta hốt hoảng gào lên gọi người giúp.
Tôi chẳng còn thời gian để ý đến cậu ta, mặc cho Trần Lạc Hộ ở phía sau đang chật vật nửa trèo nửa
bò tới chỗ Vương Tứ Xuyên, tôi vẫn vội vã chạy cho kịp tốp phía trước.