Đại Mạc Thương Lang
Chương 110 : Hi sinh
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Chúng tôi cứ chạy như thế trong đêm tối, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ đèn pin của những người
chạy trước loang loáng, nhưng khi chạy qua phạm vi chiếu sáng của đống
lửa mà chúng tôi vừa đốt thì tôi đã không theo kịp tốp chạy nữa, lúc đó, tôi đành phải bật đèn pin của mình để nhìn đường, sau đó cứ nhảy từng
bước từ hòn đá này tới hòn đá kia mà đi.
Nhưng kiểu nhảy này cũng không ổn, người chứ có phải kangaroo đâu, mỗi bước nhảy của tôi đều tốn khá nhiều sức lực. Có lúc chỉ chậm một tí thì sẽ bước hụt và trượt chân rồi. Tôi chỉ biết cố hết sức để đuổi cho kịp tốp của đội phó.
Phía trước vẫn có tiếng súng nổ, tôi đã có thể thấy ánh sáng của đường đạn
vút đi đỏ lừ, có lẽ còn cách khoảng sáu trăm mét nữa. Bùi Thanh và cậu
lính đi cũng chưa lâu, vậy nên khoảng cách thế này cũng được xem là khá
xa rồi.
Đuổi được nửa đường thì tôi không còn sức lực nữa, kiểu
chạy này tốn rất nhiều sức, tôi dừng lại nghỉ, cảm giác thở không ra hơi nữa, nhưng mới chỉ dừng lại vài giây tôi đã phát hiện ra xung quanh bốn phía tối om, mấy cậu lính chạy phía trước rất nhanh, càng lúc càng bỏ
xa tôi. Những đám xương người thò ra từ trong những chiếc bao tải đã mục nát khiến tôi dựng tóc gáy, tôi đành cắn răng cố hết sức chạy tiếp.
Đến lúc chúng tôi chạy tới nơi thì tiếng súng cũng ngừng, tôi thấy người
cầm súng là Bùi Thanh, không thấy cậu lính đi cùng với cậu ấy đâu. Còn
đội phó thì mặt mày trắng bệch đang cùng một cậu lính khác chạy về chỗ
tôi. Tôi hỏi họ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ không để ý gì đến tôi,
cứ thế cắm đầu chạy sượt qua tôi, hướng về chỗ đang đóng trại.
Tôi đành trèo lên chỗ Bùi Thanh đứng, hỏi cậu ấy có chuyện gì, Bùi Thanh
mặt mày tái mét lắp bắp điều gì không rõ. Cậu lính đứng bên định giải
thích, nhưng cũng không nói nên lời, chỉ thấy miệng cậu ta mấp máy. Tôi
cố nghe mãi mới hiểu được, hóa ra có người đã bị rơi xuống, đội phó thì
đang chạy về lấy thêm đạn.
Mãi lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng
nước chảy ầm ầm, bước lại gần để nhìn, hóa ra nơi này địa thế đột nhiên
bị đứt gãy, giữa dòng nước bỗng xuất hiện một tầng mới, dòng nước đến
chúng tôi rất giỏi, nhưng trong những lĩnh vực khác, chúng tôi đều là
những kẻ chậm chạp, cũng đừng nên trách Bùi Thanh làm gì. Nghĩ đến đây
tôi thấy vô cùng áy náy.
Ngay giữa đêm đó, chúng tôi đưa xác cậu
ta về chỗ cắm trại, phủ túi ngủ lên, có lẽ không thể đưa thi hài cậu ta
về quê, nhưng khi nào xong nhiệm vụ nhất định chúng tôi sẽ quay lại làm
các thủ tục an táng cho cậu ấy. Đội phó bảo mọi người nghỉ sớm đi, nhưng trong tình huống đau buồn như thế chẳng ai có thể chợp mắt được.
Ngày thứ hai, thực ra cũng không rõ là buổi sáng hay buổi tối nữa, chúng tôi lần lượt thức dậy, thu dọn đồ đạc xong xuôi, vái lạy trước thi hài
người đồng chí anh em, rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Năm
1962, toàn quốc đều rất coi trọng nhiệm vụ, hồi đó, chúng tôi không hề
có ý nghĩ rằng nhiệm vụ khó thì chùn bước, hoặc có ý định thoái lui,
chúng tôi chỉ suy nghĩ làm sao để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Có thể ngày
nay, nếu gặp tình huống như thế này, chắc hẳn người ta sẽ bỏ cuộc.
Chúng tôi ngồi ăn trưa ngay dưới chân thác nước, chỗ này ít những bao tải
chứa xương người hơn lúc trước, những tảng đá ở đằng sau cũng nhỏ dần,
khoảng cách giữa các tảng đá cũng thu hẹp lại, nên việc di chuyển có
phần dễ dàng hơn. Lúc đó, Vương Tứ Xuyên có ý muốn đi thăm dò hai bên,
nhưng chúng tôi phản đối ngay, chẳng phải vì một lý do cụ thể gì, mà chỉ thấy rằng phí sức đi thám hiểm xung quanh lúc này thì thật không thỏa
đáng.
Ăn trưa xong, chúng tôi được nghỉ ngơi chừng hai mươi phút, lúc này bỗng xảy ra một việc khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ, đó là khi
tôi thò tay vào túi quần định lấy thuốc hút, thì bất giác chạm phải một
mẩu giấy. Tôi rút mẩu giấy ra và vô cùng ngạc nhiên vì trước đó trong
túi quần tôi không hề có mẩu giấy này. Tôi mở ra đọc thì phát hiện đó là mẩu giấy được xé từ cuốn sổ tay an toàn lao động, trong đó chỉ ghi mấy
chữ: “Cẩn thận với Bùi Thanh!”.