Đại Mạc Thương Lang

Chương 116 : Quỷ nước

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Đến khi nghĩ lại, tôi mới thấy cuộc đời mình đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, có những lúc

nguy hiểm đến tính mạng, không ít lần đối diện với chín phần chết một

phần sống, thế nhưng, những chuyện khiến tôi sợ hãi đến tận hôm nay, ám

ảnh sâu trong tâm trí tôi có lẽ chỉ có vài lần.



Sở dĩ nó khiến tôi bị ám ảnh có lẽ vì hồi đó tôi còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm đối đầu với chuyện sinh tử.



Gương mặt ghê sợ đó cụ thể thế nào, thực ra lúc ấy tôi cũng không nhìn rõ, vẻ “hung ác” đó chỉ là một ấn tượng chớp nhoáng ban đầu, dưới dòng nước

đen như mực, đằng sau ánh sáng vàng vọt của chiếc đèn pin, ngay sát bên

tôi bỗng hiện ra một khuôn mặt lạ hoắc, bất luận là gì, chỉ điều này

cũng khiến người ta sợ chết khiếp rồi; đằng này, tôi lại không có cơ hội để nhìn cho kĩ nó là gì. Sau cú giật mình đó, tôi vội giật người về

phía sau, bị uống nguyên một ngụm nước lạnh, tôi sặc nước và ho rũ rượi, rồi không giữ được bình tĩnh nữa, tôi lấy hết sức bình sinh vẫy đạp để

nổi lên trên, cuối cùng tôi được đồng đội túm tay, kéo lên.



Tôi

bị uống rất nhiều nước, ho mãi, nói không ra lời, hai mắt không nhìn

thấy gì, được mọi người dìu rồi chạy đi luôn, sau đó lại lội xuống nước, rồi lên đến bờ mới hoàn hồn.



Lúc đó trông ai cũng nhếch nhác,

thảm hại, người nào người nấy ướt như chuột lội, chúng tôi vội vàng tìm

chỗ khô để đốt lửa hong quần áo. Mọi người đều cởi hết, tất cả trần như

nhộng, ngồi túm với nhau lại một chỗ.



Vương Tứ Xuyên có mang theo rượu, cậu ta đưa cho chúng tôi uống mỗi người một ngụm, sau đó mọi

người mới dần ấm lại. Lúc đó Vương Tứ Xuyên mới bắt đầu hỏi tại sao đột

nhiên tôi lại bị sặc nước, đã có chuyện gì xảy ra ở dưới đó.



Tôi

kể lại toàn bộ những gì mình thấy cho mọi người nghe, có mấy người tỏ ra nghi ngờ. Bùi Thanh đoán là có xác người chìm dưới nước, bị cậu ta đạp

chân loạn xạ nên xác đó mới nổi lên, hoặc chắc là do tôi bị tác động tâm lý nên mới nhìn nhầm.



Tôi cũng không biết trả lời thế nào, tất

cả những gì vừa trải qua đối với tôi chỉ là một ấn tượng mơ hồ, kì thực, bây giờ nghĩ lại, những gì Bùi Thanh nói cũng khá hợp lý, thế nhưng

trong màn đêm tối mò bên dưới, hình thù bất động đột ngột xuất hiện ngay cạnh tôi lúc đó đã thực sự khiến tôi hốt hoảng.



Giây phút kinh


Mọi người đều nín thở tập trung nghe hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nghe ra đó là tiếng gì, chỉ cảm thấy

tiếng rào rào đó nghe thật buồn bã, giống như tiếng móng tay cào trên da bụng, cảm giác như da bị ngứa sắp điên lên nên cào sồn sột cho đã vậy.



Tôi không nhớ rõ ai là người cào những hòn đá bên trên mặt tảng đá ra

trước, chỉ nhớ sau đó, tất cả chúng tôi đều dùng cả hai tay để cào đá

ra, đá to thì bê đi trước, rồi đến lớp đá nhỏ.



Chuyển đá đi một

lúc tôi mới phát hiện ra có điều khác thường, đó là đá nơi này rất dễ

rời ra, đống đá vụn ở xung quanh có to có nhỏ, những hòn đá to tường

người tưởng chừng không thể dào lên mà không ngờ chúng tôi lại có thể

đào lên dễ dàng.



Tất cả đá từ to đến nhỏ, chúng tôi đều có thể tách ra khiêng được, việc này nói lên điều gì?



Bất giác tôi đẩy nhanh tốc độ, mọi người thấy vậy, cũng như được truyền năng lượng, ai nấy đều đẩy nhanh tốc độ đào.



“Keng”, tay tôi chạm phải một vật gì đó.



Tất cả mọi người bất giác dừng lại, nhìn sang phía tôi. Bên dưới hòn đá tôi vừa đào lên lộ ra một cánh cửa sắt hoen gỉ, loang lổ.



Mọi người

nhìn chằm chằm, ai cũng ngạc nhiên không hiểu điều gì đang xảy ra, họ

đều túm tụm lại quanh chỗ tôi, rồi lại tiếp tục đào bới ở chỗ vừa lộ ra

cánh cửa sắt.



Chỉ một lúc sau, cánh cửa sắt được chôn giấu dưới

đống đá đã lộ ra trước mắt chúng tôi, cánh cửa khổng lồ dài hơn năm mét, bên ngoài được sơn màu xanh lòe loẹt, có thể nhìn thấy loáng thoáng mấy chữ bằng tiếng Nhật màu trắng, trong đó chỉ có thể hiểu được con số 53, một chữ là kế hoạch, những chữ còn lại không thể hiểu được đó là gì.



Khi cánh cửa lộ ra gần hết, chúng tôi bắt đầu im lặng lắng nghe xem phía

sau cánh cửa có âm thanh gì. Lúc đó, ngoài tiếng ùng oàng vang động

không cụ thể là âm thanh gì ra, chúng tôi không nghe thêm được bất cứ

tiếng gì nữa.