Đại Mạc Thương Lang

Chương 117 : Cửa sắt

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Có thể dễ dàng nhận

ra, đây là một cánh cửa được ghép và hàn lại bởi nhiều tấm thép. Cánh

cửa có độ dày đáng kinh ngạc, bên trên được đóng bởi những chiếc đinh

tán to bằng ngón tay cái, nó được gia cố bằng khung thép và xi măng ở

bên ngoài, khó có thể ước lượng được người ta đã phải đổ bao nhiêu xi

măng sắt thép vào đây. Ở chỗ then cửa, bốn phía đều chèn các thanh sắt,

toàn bộ cánh cửa bị ép trong các khung sắt dày dặn và nặng nề. Chúng tôi trèo cả lên trên mà nó không hề rung lắc hay ọp xuống.



Đây là

loại cửa có hai cánh, ở giữa có ba thanh sắt xoay chèn ngang, nhưng nó

đã được hàn chết vào đó, ngay cả đến khe cửa cũng bị hàn chặt không lộ

ra kẽ hở nào, lay thử cũng không hề động đậy.



Đội phó đưa mắt

nhìn cậu lính bên cạnh, chẳng hiểu có ý gì, cậu lính nọ thử ấn mạnh vào

cánh cửa một cái, sau đó nói thì thầm: “Cửa chuyên dụng chống bom mìn,

phía sau cánh cửa sắt có chèn các lớp bông và lò xo cơ khí.”



“Xem ra những người Nhật này không có ý định quay trở lại đây”, Vương Tứ Xuyên đứng bên nói một cách nhát gừng.



Chúng tôi đều gật đầu, điều này là hiển nhiên rồi.



Căn cứ vào tình hình lúc này có thể thấy đường đi tiếp theo của chúng tôi

chắc đã bị chặn ngay sau cánh cửa sắt này, với kiểu chặn chắc chắn và

kiên cố này thì không có cách nào để mở được nó.



Thế nhưng nếu cứ như thế này thì đến đây chúng tôi không còn đường nào khác, vậy chuyện

của Viên Hỷ Lạc sẽ giải thích thế nào đây? Những người đã đi cùng cô ấy

đang ở nơi đâu? Giả sử chết rồi thì cũng phải thấy xác chứ, hoặc cũng

phải có tí dấu vết nào chứ, thế nhưng trên suốt chặng đường đi, tại sao

chúng tôi không phát hiện ra bất cứ điều gì?



Lẽ nào chỉ mình cô ấy vào đây? Điều này tuyệt đối không thể xảy ra được.



Thế nhưng không biết có phải do nghĩ ngợi nhiều không mà lúc đó tôi lại có

một cảm giác chắc chắn rằng người Nhật làm chiếc cửa sắt chặn ở đây

không phải có mục đích ngăn chúng tôi đi vào mà là họ không muốn những

vật giấu trong đó bị trôi ra ngoài.



Dựa vào kinh nghiệm khảo sát


Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ,

chắc chắn bây giờ không kịp nữa rồi, chỗ này đường rất khó đi, chúng tôi không thể chạy kịp tới chỗ ấy. Một khi hai chân của chúng tôi không còn chạm xuống đáy nước được nữa thì sức lực của chúng tôi lúc đó sẽ không

thể đấu tranh nổi với tốc độ của dòng nước.



Thế nhưng tôi vẫn lao về phía trước, bất chấp mọi thứ xung quanh, giá như lúc đó tôi đứng lại giở áo phao ra, chuẩn bị đối phó với dòng nước, đó là cách hay nhất,

thế nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một từ “chạy”.



Tôi chỉ biết điên cuồng chạy, cũng không biết mình đã chạy được bao xa,

nước lúc này đã dâng tới mắt cá chân. Đây là điểm đầu nguồn cao nhất nên không thể nhìn thấy đá dưới nước. Vương Tứ Xuyên bị ngã cú đầu tiên, đó không phải là cú ngã bình thường, lúc đứng dậy đầu cậu ta đầy máu, vậy

mà cậu ấy vẫn không dừng lại, vội vàng lao về phía trước, sau đó trong

nhóm chúng tôi tiếp tục có vài người bị ngã, nhưng họ lại đứng dậy chạy

tiếp.



Bây giờ tôi nhớ lại dường như lúc đó sau mỗi cú ngã, đứng

dậy được chúng tôi lại càng hang hái hơn, dù đầu gối, hai bàn tay đầy

máu nhưng cảm giác không biết đau là gì.



Tuy vậy, với tình cảnh

lúc đó, tốc độ của chúng tôi cũng không ăn thua gì, vì tốc độ nước dâng

bắt đầu nhanh dần lên, chúng tôi không đứng vững được nữa, chỉ biết cứ

lao đi, bỏ lại dòng nước dâng ở phía sau. Song hoàn toàn không có viễn

cảnh sáng sủa nào chờ đón chúng tôi ở phía trước.



Cuối cùng, kẻ

đi đầu đầy nhiệt huyết là Vương Tứ Xuyên cũng phải bám lấy vách đá bên

cạnh, men theo đó mà đi, chúng tôi hiểu được cách của cậu ấy, cũng hiểu

luôn thời khắc vô vọng đã bắt đầu tới, vậy là cả bọn cứ thế lần theo

vách đá mà đi.



Đi được tới chỗ đó có tảng đá, lúc này mực nước đã dâng tới ngang lưng, mỗi bước đi trở nên vô cùng khó khan, bên tai chỉ

độc mỗi tiếng nước rào rào, bì bõm, giữa không gian nhỏ hẹp đó, giữa

tiếng ồn ào bì bõm của dòng nước, chúng tôi phải hét to lên mới nghe

được tiếng của nhau, đầu tiên phải đẩy được Vương Tứ Xuyên lên trên hòn

đá trước, sau đó cậu ấy mới kéo từng người chúng tôi leo lên được.



Cuối cùng chúng tôi cũng leo được lên chỗ cao hơn, nhìn xuống con đường lúc

nãy cả bọn chạy qua, toàn bộ đã trở thành vùng nước mênh mông.