Đại Mạc Thương Lang
Chương 118 : Lũ dâng
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Tảng đá đó cao chừng
năm mét, tính theo tốc độ dâng của mực nước, thì chúng tôi cùng lắm chỉ
cầm cự được chừng mười phút, thế nhưng chúng tôi e rằng thực tế chắc
không được đến như vậy. Nhìn tốc độ dâng của mực nước, mặt nước càng lúc càng gần tới chân, chúng tôi ai nấy đều tim đập chân run. Cảm giác
không thể tìm ra cách giải thoát khiến chúng tôi bất lực như rơi vào
chốn địa ngục không đường ra.
Đội phó là người bình tĩnh nhất
trong nhóm, từ lúc xảy ra sự việc, dường như anh đã rũ bỏ hết sự nghiêm
nghị ban đầu, anh tìm đến một mỏm đá cao bắt đầu rút thuốc ra hút, tiếc
là các điếu thuốc vừa ướt vừa bị mủn nát nên không tài nào bắt lửa được. Vương Tứ Xuyên là người không tin vào ma quỷ, cậu ta cầm đèn pin đi xem xét mấy cái ngấn nước quanh vách đá, như vậy có thể đoán được mực nước
cao đến đâu. Chúng tôi cũng vội vàng chuẩn bị, cuống quýt, lộn xộn đi
theo cậu ta để soi, kết quả tuy có tìm thấy, nhưng là ở tít trên đỉnh
trần cao.
Chúng tôi đang đứng ở điểm thấp nhất của dòng sông, tôi cảm giác tầng đá cao phía trên như đang cười nhạo mình.
Cuối cùng, một cậu lính bật khóc, những cậu lính này thực sự còn quá trẻ,
tôi nghĩ có khuyên nhủ họ cũng chẳng có tác dụng gì, huống hồ lúc này
chính mình cũng đang rất sốt ruột, kiểu sốt ruột khi chờ đợi khoảnh khắc cái chết ập đến.
Thế nhưng cảm giác bức bối ấy cũng không kéo
dài lâu, nước dâng lên đến chân chúng tôi rất nhanh, cảm giác như sắp
dâng qua mặt chúng tôi đến nơi rồi, cả đội đều nín thở, người nào người
nấy mặt mày trắng bệch, sợ hãi chờ đợi giây phút mình bị chìm xuống
nước.
Nhưng lúc ấy, một người vẫn kiên cường không đầu hàng số
phận là Vương Tứ Xuyên bỗng hét lớn, cậu ta chỉ tay lên phía bên của
vách hang, chúng tôi vội ngoái lại nhìn theo, hóa ra phía đó có một tảng đá nhũ thò ra.
Vương Tứ Xuyên bảo chỉ còn cách bơi đến chỗ đó,
rồi bám lấy cái nhũ đá ấy trèo lên trên, như vậy may ra chúng tôi mới có một đường sống. Nói xong, cậu ta bảo chúng tôi chiếu đèn, rồi không nói thêm lời nào, cậu ta đã lao mình xuống dòng nước xiết, hụp sâu xuống
rồi lại trồi lên, cứ thế bơi thẳng đến chỗ mõm đá.
Dòng nước chảy xuôi về phía đó khiến khoảng cách dường như ngắn lại, Vương Tứ Xuyên
trèo rất nhanh lên mỏm đá, tiếp đó, cậu ta dùng đèn pin ra hiệu bảo
chúng tôi mau bơi sang chỗ mình.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, tất cả đều không dám chần chừ, đội phó nhảy xuống bơi cùng một cậu lính
khác, rất nhanh và thuận lợi, chẳng mấy chốc họ đã tới nơi, lúc đó tôi
cũng bị tác động, tôi vỗ vai Bùi Thanh ý bảo cùng làm theo, nói rồi tôi
định lao xuống bơi về phía ấy.
Không ngờ Bùi Thanh mặt mày trắng bệch, cậu ta túm chặt lấy tay tôi rồi bảo: “Không được đi!”
Từng con sông muôn nẻo chảy về, tụ lại thành biển lớn bao la
Chúng ta nguyện đem tài năng, trí tuệ, cống hiến cho Tổ quốc, nhân dân
Lòng ta được lửa nhiệt tình hun đúc, chiến thắng mọi gian lao và giá lạnh
Đeo trên lưng hành trang và hi vọng, quyết với tay tới đỉnh vinh quang
Tim ta dâng tràn niềm hi vọng, vì Tổ quốc kiếm tìm những nguồn quặng thiên nhiên.
Đây là bài hát truyền thống của ngành địa chất. Chính bởi bài hát này, cộng với suy nghĩ tràn đầy lý tưởng lãng mạn chủ nghĩa của thời thanh xuân
phơi phới, mà tôi đã quyết tâm đi theo nghề khảo sát địa chất. Những năm tháng vất vả khô cằn của nghề đã thiêu héo đi lý tưởng thanh xuân của
tôi thuở xưa ấy. Không ngờ, giờ đây tôi lại được nghe Vương Tứ Xuyên cất cao giọng, hát vang bài hát này.
Tình huống đối diện với cái
chết lúc này thực sự không hề làm tôi cảm thấy sợ hãi, vậy mà giọng ca
oang oang như thanh la của Vương Tứ Xuyên cất lên lại khiến tôi vô cùng
xúc động. Bất giác, chúng tôi đồng thanh cất lời, cùng hát vang bài ca
quen thuộc bấy lâu nay, từ lúc đó, dòng nước xiết dường như không còn
đánh sợ với chúng tôi nữa.
Thế nhưng sự thực lại rất phũ phàng,
bất kể chúng tôi hát hay như thế nào, hay Vương Tứ Xuyên hát dở ra sao
mực nước vẫn rất nhanh chóng dâng lên đến ngang bắp chân chúng tôi.
Chúng tôi đều nhắm chặt mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng để hát.
Trước lúc biết mình sắp chết, thường thì Phật tử sẽ lầm rầm niệm Phật, nếu là môn đồ của Kitô giáo thì hay đọc kinh để cầu xin Thượng đế giảm bớt nỗi đau đớn và sợ hãi, còn chúng tôi, một lũ vô thần vô thánh lúc ấy chỉ
biết dựa vào mỗi bài hát đó để làm át đi nỗi sợ hãi cái chết đang tới
gần, như thế làm sao đủ tránh được nỗi sợ hãi?
Cả lũ chúng tôi
xúm xít bám lấy vách đá, chờ đợi giây phút cuối cùng trong đời đang đến
gần, nước dâng đến ngang đầu gối, ngang lưng, rồi đến ngang ngực, lúc
đó, áp lực của dòng nước khiến chúng tôi muốn hát cũng không thể cất nổi giọng.
Đúng lúc đó, chúng tôi bỗng nghe thấy từ cổ họng đã khản
đặc của Vương Tứ Xuyên vang lên một tiếng hét lớn, không ai nghe rõ cậu
ấy hét điều gì, chỉ thấy từ phía xa xa, trong bóng tối mịt mùng xuất
hiện những luồng đèn chiếu sáng rực trên chiếc xuồng cấp cứu. Tiếp đó,
chúng tôi nhìn thấy bốn chiếc xuồng cao su xuất hiện trước mắt mình.
Tôi tưởng mình bị ảo giác, thế nhưng, mấy chiếc xuồng chạy đến gần chúng
tôi với tốc độ rất nhanh, tôi nhìn thấy anh Miêu đang ngồi xổm ở mũi
xuồng, anh ấy đang hút thuốc, gương mặt không cười mà như đang cười nhìn về đám người đang hồn xiêu phách lạc chúng tôi.