Đại Mạc Thương Lang
Chương 12 : Đích đến
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Những con đường trong núi đều do bộ đội mới mở. Dọc đường, chỗ nào cũng có thể thấy những cây cầu mới dựng, những khúc gỗ mới hạ, dù vậy thì quả thật, những con
đường được mở trong núi này còn thua xa khái niệm đường đích thực. Phần
lớn thời gian, chúng tôi di chuyển men theo các sườn núi, có rất nhiều
chỗ, đường đi chỉ là một khe hẹp giữa những cái cây bị đốn vội, chặng
đường gập ghềnh, trắc trở thật khó có từ ngữ nào diễn tả nổi.
Lúc ở trên xe, chúng tôi còn thử vẽ sơ đồ để tính xem mình đang ở vị trí
nào và nơi sẽ đến là chỗ nào. Dựa vào thông tin trước đây chúng tôi nghe được thì khả năng bộ công trình 723 đóng ở khu vực dãy Đại Hưng An
Lĩnh, thế nhưng xét theo cung đường này thì tôi lại cảm thấy không giống lắm. Mấy người đã từng tới Đại Hưng An Lĩnh nói với chúng tôi rằng,
những cánh rừng xanh thẳm triền miên ở đây cũng không có gì khác biệt
lắm, nhưng địa hình địa mạo thì rõ ràng không giống, khí hậu cũng không
khắc nghiệt như ở Đại Hưng An Lĩnh, càng nghĩ thì càng thấy có vẻ như cả đội đang ở một vùng núi nào đó ở Nội Mông. Giờ đây, rõ ràng là họ đang
đưa chúng tôi vào sâu trong rừng.
Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là những phỏng đoán, kì thực cho đến tận bây giờ, chúng tôi cũng không
biết được khu vực đó thực ra là nơi nào. Theo cách nói của anh Miêu sau
này thì căn cứ vào độ rộng lớn của khu vực đó mà tính, có thể chúng tôi
đã bị đưa đến biên giới giữa Trung Quốc và Mông Cổ, thậm chí là đã sang
hẳn đất Mông Cổ.
Hành trình của chúng tôi vô cùng gian khổ, vì xe chở chúng tôi cứ chạy men theo triền núi, mà triền núi lại chạy theo
hướng uốn lượn của mạch núi, nên chiếc xe chạy giữa lưng chừng núi cứ
thoắt vòng sang trái rồi lại rẽ sang phải, chẳng mấy chốc chúng tôi đã
bị mất phương hướng, chỉ còn biết phó mặc cho xe đi đến đâu thì tới đó.
Hơn nữa xe lại chạy chậm rì rì, trên đường đi thường xuyên gặp sự cố
phải dừng lại, bánh xe thường hay bị mắc lầy trong những đám lá mục đen
ngòm, bết đặc lại với đất. Tôi vẫn nhớ không biết bao nhiêu lần đang ngủ thì bị đánh thức dậy để đẩy xe. Cuối cùng, sau năm ngày bốn đêm ròng
rã, chúng tôi cũng tới nơi.
Tới tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như
in hình ảnh nơi đến hiện lên trước những gương mặt sức cùng lực kiệt của chúng tôi. Đó là một sơn cốc, có vẻ là khu vực trung tâm của vùng rừng
rậm nguyên sinh, nhưng thấp thoáng trong những lùm cỏ um tùm, rậm rạp,
chúng tôi lại thấy những mảng lưới sắt đã hoen gỉ xen với tầng tầng cỏ
dại và dây leo mọc chằng chịt xung quanh, người mắt tinh còn nhìn thấy
beng, lên gân lên cốt như là tuyệt mật quốc gia quan trọng lắm, nhưng
cuối cùng hóa ra chỉ là họ quan trọng hóa vấn đề, vì nó có liên quan đến một nhân vật “cỡ bự” nào đó, hoặc đơn thuần đó chỉ là thói quen thích
quan trọng hóa mọi vấn đề của thời đó mà thôi.
Cuối cùng, một
người đứng ra tổng kết tính chất của sự việc, nếu liên quan đến dân sinh thì gọi là bí mật, nếu ảnh hưởng đến những lợi ích kinh tế, quân sự thì xếp vào hàng cơ mật, còn nếu ảnh hưởng tới “một nhân vật cỡ bự” nào đó
hoặc những việc không giải thích được, hoặc đi ngược với thế giới quan
thông thường thì gọi là tuyệt mật.
Nhưng dù ở thời nào cũng có
những phần tử đặc biệt. Anh Miêu đứng ngay trước mặt tôi, lúc tuyên thệ, tôi thấy anh ấy lấy ngón tay vẽ một chữ X trên đùi, ý là lần thề thốt
này coi như không tính. Hành động này thường bị người ta coi là trò mà
chỉ dân giang hồ mới làm, nhưng tôi thì không nghĩ nghiêm trọng đến như
vậy. Có lẽ do chút liên hệ về hoàn cảnh xuất thân của tôi, việc gia đình tôi làm trước giải phóng còn bị xem là “nặng tội” hơn nhiều so với hành động chống lại lời thề kia, nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy cha mình
bị ám ảnh trong lòng, chắc anh Miêu làm vậy có có lí do của anh ấy, mỗi
người đều có suy nghĩ riêng mà.
Sau khi nghi thức tuyên thệ kết
thúc, vị đại tá tắt đèn, đằng sau có người bắt đầu bật một bóng đèn mờ
lên, lúc đó kiến thức của tôi còn khá hạn hẹp - giờ thì tôi biết vật mà
chúng tôi đang thấy thực chất là một chiếc máy chiếu phim cỡ nhỏ.
Đó là một cái máy rất kì lạ, màn hình chiếu phim chúng tôi từng xem thường rất lớn, thế nhưng cái màn hình hôm nay sao lại nhỏ thế nhỉ, thật kì
lạ! Chúng tôi vừa mới thì thào bàn tán thì đã bị ông đại tá giơ tay ra
hiệu trật tự. Vậy là, cả đội đành ngồi im thin thít để tập trung xem
đoạn phim đen trắng chỉ kéo dài chừng hai mươi phút.
Mới xem
chừng mười phút, tôi đã cảm thấy khó thở trong lồng ngực. Tôi bắt đầu ý
thức được rằng nhiệm vụ bí mật lần này quả thực vô cùng quan trọng,
tuyệt đối không phải là kiểu khoa trương thanh thế đơn thuần như tôi
nghĩ ban đầu. Bộ phim chúng tôi đang xem là một đoạn phim tuyệt mật, có
tên là “Bộ phim số không”.