Đại Mạc Thương Lang
Chương 141 : Trở về từ vực thẳm
Ngày đăng: 17:42 19/04/20
Để một chiếc máy bay
ném bom hạng nặng cất cánh được dưới vòm động này, tôi không hiểu người
ta cần tính toán chuẩn xác thế nào, thực tình là trong đầu tôi không có
chút khái niệm nào về vấn đề này, thế nhưng tôi hoàn toàn có thể tưởng
tượng được độ khó khi để một chiếc máy bay lớn như vậy bay từ vực sâu
quay trở lại, sau đó hạ cánh an toàn.
Đầu tiên cần phải khống chế chiếc máy bay bay dọc theo triền sông, đó là một thao tác rất khó, để
hạ cánh an toàn được trong một không gian nhỏ hẹp như vậy đòi hỏi phi
hành đoàn phải có kĩ năng thật sự cao. Độ dài của đường băng không phải
là vấn đề lớn, thay vào đó có thể dùng dây cáp kéo, vấn đề chính ở đây
là độ cao, không cẩn thận rất dễ phạm sai lầm, có thể va chạm dẫn đến
rơi máy bay.
Có lẽ phát xít Nhật cũng hiểu được điểm này, nên tôi cảm thấy họ đã sớm chuẩn bị cho tình huống máy bay sẽ không thể hạ cánh an toàn, ở đây có rất nhiều bao tải giữ chức năng giảm xóc, rõ ràng
chúng được chuẩn bị cho tình huống máy bay rơi vỡ, chắc họ muốn sử dụng
biện pháp hạ cánh khẩn cấp để đưa máy bay trở lại mặt đất. Hơn nữa, nhìn bộ dạng chiếc máy bay hiện tại, có thể thấy chính xác họ đã làm như
vậy. Sau khi bay xuống vực thẳm dưới vòm động, chiếc máy bay đã bị ép
rơi và hoàn toàn bị phá hủy.
Nghĩ tới không gian rộng lớn tối tăm hư vô trước mặt, tôi bỗng thấy rùng mình, phi hành gia đó hẳn phải rất
dũng cảm, còn nữa, chẳng lẽ đội bay đó không nhìn thấy điều gì giữa bóng đêm khủng khiếp kia sao?
Tôi chưa từng đi máy bay, nhưng cứ nghĩ đến mình đang phải ở trên độ cao một ngàn hai trăm mét, đối diện với
một không gian vô biên tăm tối, vô hình vô ảnh, tôi đã thấy thực sự kinh hoàng.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng sau lưng có tiếng
Vương Tứ Xuyên gọi, tôi quay lại xem, chỉ thấy cậu ta đang kéo một người đen trùi trũi, cậu ta khóa một thế võ khiến người này co quắp khó chịu, Vương Tứ Xuyên vốn là một tay to khỏe, người bình thường bị cậu ta khóa tay thì chỉ có chào thua, người kia rõ ràng là đã buông xuôi tất cả,
hắn thả lỏng cơ thể; để mặc Vương Tứ Xuyên kéo như kéo một xác chết.
Tôi vội chạy lại, Vương Tứ Xuyên ấn người kia vào tay tôi rồi lên tiếng
chửi: “Mẹ cái thằng, đúng là khó đối phó, thằng cha này chạy nhanh hơn
thỏ, người đen trũi, tí nữa thì ông để mày chạy thoát. Cũng may ông mày
mắt mũi hẵng còn tinh”.
Tôi bấm đèn chiếu vào mặt người vừa bị bắt.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân ướt sũng mồ hôi, không biết là do chạy trốn hay người hắn vốn dĩ đã ướt thế, hắn nhìn chòng chọc vào tôi với con mắt hận thù, các vệt máu vằn
vện trong mắt, toàn thân run lẩy bẩy.
Nhưng một điều khiến tôi
bất ngờ, sau khi nhìn kĩ, tôi thấy người này cũng giống như Viên Hỷ Lạc
và mấy xác chết chúng tôi đã gặp lúc trước, họ đều mặc một loại quân
phục giống nhau, đó là quân phục kiểu Lê-nin, xem ra họ không phải bộ
đội, kiểu ăn mặc ấy trông có vẻ giống với cách ăn mặc của chuyên gia
trong viện khoa học quân sự dưới thời Lý Tứ Quang, xem ra họ là các
chuyên gia được biệt phái đến đây.
Chúng tôi tìm trong các túi áo quần của kẻ đó, cuối cùng tìm được thẻ công tác, biết được tên hắn là
Tô Chấn Hoa, quả nhiên là người của bộ địa chất.
“Xem ra đội vào trước không giống như đội chúng ta, cấp bậc của họ cao hơn ta nhiều!”, Vương Tứ Xuyên trầm ngâm.
Hưng An Lĩnh chúng tôi buộc phải phá băng, nếu như lớp băng đóng dày
quá, công việc phá băng sẽ diễn ra khá khó khăn, bây giờ nhìn đống băng
chất cao như thế, tôi tưởng tượng khả năng người làm việc này phải tốn
rất nhiều sức lực, mà có thế không chỉ có một người thực hiện.
Tôi sờ thử phần bên trên của lớp băng, phát hiện quả nhiên có người đã cố
sức để bổ lớp băng đó, bởi có cả những vết nứt ở đó. Ai đã làm thế nhỉ?
Lẽ nào là một trong nhóm người đi cùng Tô Chấn Hoa?
Nghĩ một lúc tôi cảm giác khả năng đó tương đối cao. Sau khi đến đây, không
biết Viên Hỷ Lạc và đồng đội đã gặp phải những biến cố gì, nhưng trước
khi phát sinh ra biến cố, chắc chắn họ đã đi khảo sát xung quanh một
lượt và đã nhìn thấy cái bóng bên dưới lớp băng ở trong kho lạnh, cũng
có thể có người đề xuất rằng nên đào lên để xem. Nếu đội chúng tôi không gặp phải quá nhiều biến cố bất ngờ đến vậy và có thể đến nơi này một
cách trọn vẹn, thì chắc rằng chúng tôi cũng có những suy nghĩ như thế.
Bỗng chốc trong lòng tôi dấy lên sự tò mò, không biết bóng đen dưới lớp băng kia rốt cuộc là cái gì? Họ có đào nó lên không?
Nghĩ vậy, tôi liền quỳ xuống, giơ đèn xuống dưới hào, định bụng soi xem có đoán ra thứ gì không.
Tính tôi khá thận trọng, nên lúc đó không hề mảy may có suy nghĩ rằng mình
nên nhảy xuống xem thế nào, nếu là Vương Tứ Xuyên, có khi cậu ta đã nhảy bổ xuống rồi, đây cũng là một dịp may hiếm có, ban đầu chiếu đèn xuống
dưới tôi không nhìn rõ cái bóng màu đen bên dưới, chỉ phát hiện một điều bất thường kì lạ rằng dường như dưới đó đang bị đào dở, rồi sau đó đã
dừng lại.
Điều này có thể phân biệt được khá rõ, bởi vì đào băng
không hề giống đào đất, do độ cứng của lớp băng nên bạn phải đục một lỗ, sau đó cứ thế mờ rộng ra xung quanh, cho nên nếu công việc đục lỗ đó
ngưng lại nửa chừng, thì bề mặt băng bên dưới cái hào sẽ không thể trở
về bằng phẳng như ban đầu được.
Tôi thấy bề mặt lớp băng bên dưới cái hào lúc này giống y như vậy, tất cả đều lộn xộn, đã có thể nhìn
thấy cái bóng đen mờ mờ bên dưới lớp băng, nó đã lộ ra một chút, chắc
chắn sau khi đào thấy cái bóng đó, người ta đã dừng lại ngay lập tức.
Tôi càng xem càng hiếu kì, nghĩ thầm tại sao họ không đào tiếp.
Lúc đó tôi đang ngần ngừ không biết có nên trèo xuống đó không cái hào đóng băng sâu chừng hai mét xem chừng rất nguy hiểm, xuống đó rồi có khả
năng không leo lên được và sẽ chết cóng ở dưới. Vùng Đông Bắc vẫn có
loại hố bẫy như vậy, cái vách hố chỉ cao quá đầu một chút, có thể nhảy
xuống nhưng không thể trèo lên.
Tôi đang băn khoăn không biết nên quay về tìm Mã Tại Hải hay là cứ trèo xuống đó trước, bỗng cảm thấy
đằng sau mình có một luồng gió thổi tới.
Trong hoàn cảnh lạnh lẽo lúc bấy giờ, đột nhiên có một luồng gió thổi tới, dù chỉ là một luồng
gió nhẹ, cơ thể vô cùng nhạy cảm của tôi cũng có thể nhận ra, cái lạnh
khiến tôi rùng mình, tôi định quay đầu lại xem.
Nhưng tôi chưa
kịp quay lại, thì thấy có người đột nhiên đẩy mạnh lưng tôi một cái. Tôi vốn ngồi không vững, bị đẩy một cái liền mất thăng bằng rồi ngã nhào
xuống hố.