Đại Mạc Thương Lang

Chương 142 : Ám hại

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi bị ngã bổ chửng,

may mà trong giây phút hoảng loạn tôi vẫn kịp co người lại, hai tay ôm

đầu bảo vệ, cũng may người tôi không sao, chỉ lăn hai vòng, đập người

mấy cái thì rớt xuống dưới hố. Tôi mở mắt ngó nghiêng không biết đây là

đâu, liền nhỏm dậy ngó lên trên, bụng thầm rủa thằng chó chết nào chơi

đểu mình.



Không ngờ, tôi vừa ngóc đầu lên thì đột nhiên một trận

đá băng nhè thẳng đầu tôi ném tới tấp, mặt tôi lĩnh trọn đám băng răm.

Thấy bị tấn công phần trên, tôi vội vàng giơ tay lên đỡ. Những cục băng

liên tiếp nhằm thẳng gáy tôi ném xuống, cứ thế chúng ném lia lịa vào đầu và gáy tôi. Tôi đột nhiên thấy tức giận vô cùng, định bụng nhặt mấy cục băng ném trả miếng, nhưng vừa mới cúi xuống nhặt thì lại lãnh trọn một

loạt băng răm, lần này thì viên nào viên nấy to hơn, nặng hơn và số

lượng nhiều hon, có viên rơi trúng gáy khiến tôi lảo đảo suýt ngã.



Tôi chợt hiểu vẩn đề, đối phương muốn chôn sống tôi trong đống băng, trong trường hợp này hẳn họ muốn tôi phải chết.



Nghĩ vậy tôi lập tức sởn gai ốc. Theo nghề khảo sát địa chất, tôi đã không

ít lần gặp nguy hiểm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị người khác cố

tình ám hại, lẽ nào quân địch vẫn mai phục ở đây, thấy tôi một mình thì

muốn ra tay giết người? Nghĩ đến đây, tôi thấy bừng bừng lửa giận, nghĩ

thầm nếu mày không dùng súng mà lại dùng cách thức này để hòng giết tao

thì mày nhầm to rồi, dù sao tao cũng là một người lính, những năm tuổi

trẻ từng đi bộ đội đâu phải đế phí hoài? Tôi cũng đã từng tập vác những

bao cát nặng chừng năm chục cân để chạy đấy chứ.



Nghĩ đến đây tôi vội chụp lấy mấy cục băng đá vừa mới rớt xuống trước đó rồi dùng hết

sức ném lại về phía vừa ném xuống, tôi không cần biết có trúng hay

không, nhưng vừa ném trả xong lại cúi xuống nhặt để ném tiếp; tôi thấy

nhũng cú ném từ trên xuống giảm hẳn, rõ ràng là người kia đang bận né

tránh trận trả đũa của tôi.



Tôi hiểu lúc này không thể để mất

thời cơ, vội vàng bám lấy vách băng leo lên, nhưng mới đạp chân lên vài

bước thì tôi bỗng chùng xuống.



Băng trơn quá, tôi không thể nào leo lên được.



Tôi đạp chân lên vách băng nhưng không bám vào được, đành phải tuột xuống.



Mẹ kiếp, tôi bỗng cuống cả lên, buột miệng chửi bậy rồi đạp vào vách băng

một đạp, lúc đó tôi bám được lên vách băng, tôi rướn người lên trên,

nhìn thấy bên trên một màn đen hỗn độn, bỗng một cú đạp mạnh khiến tôi

ngã ụp xuống dưới.


Bên ngoài có gió, tôi bắt đầu lạnh run lập cập, vội chiếu đèn khắp xung

quanh, nhưng lúc đó không thấy bóng dáng tên lính Nhật đâu nữa.



Sau khi đội phó tỉnh lại, anh liền mắng Mã Tại Hải một trận, rồi hai người

họ cùng nhau đi tìm chúng tôi, đội phó bảo họ là bộ đội công trình đi

theo đội khảo sát với nhiệm vụ bảo vệ mấy kĩ sư khảo sát chúng tôi. Tại

sao lại phải bảo vệ? Bởi vì chúng tôi là nhân tài của đất nước, nếu cần

xả thân thì những người lính như họ phải xông lên phía trước, chứ lẽ nào lại còn gây thêm phiền cho chúng tôi.



Thế mà lúc này, việc dò đường lại do hai kỹ sư bọn tôi đảm nhiệm, còn hai anh lính lại nằm một chỗ để ngủ.



Thật đáng xấu hổ! Vậy nên đội phó mới giục Mã Tại Hải mau đi tìm chúng tôi.



Nghe anh nói, tôi rất cảm động, nhưng lại thấy suy nghĩ như vậy cũng hơi

quan trọng hóa vấn đề, song ngay lúc ấy tôi cũng không giải thích gì

thêm.



Tôi kể những chuyện mình vừa trải qua cho đội phó và Mã Tại Hải nghe, họ đều bất ngờ, Mã Tại Hải nói nếu quả thực bọn Nhật vẫn sống ở đây thì vấn đề phức tạp rồi đây, chúng tôi phải cẩn thận mới được,

kháng chiến thành công đã từng ấy năm mà vẫn bị quân Nhật giết chết thì

thật lãng xẹt. Còn chuyện cái bóng mờ mờ dưới lớp băng là một đầu đạn

pháo thì thực họ cũng không thể ngờ đến.



Chúng tôi tìm kiếm xung

quanh, nhưng không hề thấy dấu vết của tên lính Nhật, đội phó nói thế

này thì vô lý quá, khả năng không chỉ có một tên, chắc lúc nãy nhìn thấy ánh đèn của chúng tôi nên đã chạy trốn mất rồi, chưa biết chừng tí nữa

chúng có cứu viện đến, ở đây không an toàn, mọi người phải rời khỏi chỗ

này càng nhanh càng tốt.



Nếu họ đã quay lại tìm chúng ta, thì

chúng ta không nên quay trở về chỗ để xuồng nữa, như vậy sẽ tiết kiệm

được khá nhiều thời gian. Tôi xác định hướng chạy, rồi Mã Đại Hải cõng

tôi chạy về phía cánh cửa sắt.



Lần này mọi việc diễn ra khá thuận lợi, lúc về đến gần chỗ chiếc cần cẩu, từ phía xa, tôi đã nhìn thấy ánh lửa của hội Vương Tứ Xuyên, vừa nghĩ đến có lửa, toàn thân tôi bỗng râm ran cả lên, chỉ muốn chạy đến thật nhanh để sưởi ấm.



Đội phó

cũng lạnh cóng cả người, anh run cầm cập, mấy người chúng tôi đi thật

nhanh, Mã Đại Hải gọi thật to: “Đồng chí Vương Tứ Xuyên!”



Chúng

tôi lập tức nhìn thấy một người ngồi cạnh đống lửa động đậy, tiếp đó

chúng tôi nhìn thấy mười mấy người mặc quân phục lính Nhật ngồi ngay

cạnh tấm vải bạt căng phía sau vụt đứng dậy.