Đại Mạc Thương Lang

Chương 143 : Lính nhật

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Thời khắc đó, tôi, đội phó, Mã Tại Hải, người nào người nấy đều lạnh toát, cứng đờ người, cả ba đứng chết lặng tại chỗ.



Tôi vốn đang bán tính bán nghi có phải khi nãy đã nhìn thấy lính Nhật thật

không, hay chỉ là ảo giác, bởi lúc ấy tôi bị chúng đạp cho một phát, ngã lộn cổ xuống hố, khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong mấy giây, nên tôi

cũng không dám chắc điều mình thấy có chính xác hay không.



Không

ngờ chẳng bao lâu sau, tôi lại nhìn thấy một đám lính Nhật rõ mồn một

thế này. Tôi thấy mình như thể vừa chui qua đường hầm thời gian. Nhìn bộ quân phục màu vàng đáng ghét của lính Nhật, tôi có cảm giác đang quay

trở lại thời kì kháng chiến trước đây.



Nhưng rồi tôi nhanh chóng phát hiện không phải, mấy người Nhật này nhìn quen lắm, dường như tôi đều biết họ cả.



Tôi nhìn lại lần nữa, bỗng thấy một sĩ quan Nhật thò đầu ra nhìn tôi, đó rõ ràng là anh Miêu!



Tôi vẫn đang ngạc nhiên thì Bùi Thanh và Vương Tứ Xuyên đi tới, Vương Tứ

Xuyên đỡ lấy tôi, nhìn thấy tôi bị đóng băng, cậu ta rất ngạc nhiên, hỏi đội phó tại sao tôi lại bị như vậy.



Tôi được đưa đến chỗ đống

lửa, họ thay ngay quần áo, rồi đem chỗ quần áo ướt vắt lên cái giá bên

cạnh đống lửa. Đống lửa cháy rất to, rất ấm áp, lúc đó nước mắt tôi bỗng trào ra mà không hiểu vì sao.



Bây giờ ngồi nhớ lại cảm giác an toàn khi gặp lại những người đồng đội, tôi thấy thực sự hạnh phúc!



Khi đó, quần áo mấy người chúng tôi đều rách tơi tả, trong khi đó hội anh

Miêu lại chỉnh chu trong quân phục người Nhật, nhất là anh Miêu. Anh

đang mặc bộ quân phục sẫm màu dành cho sĩ quan, kết hợp với vẻ mặt lầm

lì không biểu lộ cảm xúc, lúc này trông anh giống hệt một sĩ quan Nhật

mà chúng tôi vẫn thường thấy trên phim ảnh. Tôi được khoác một cái túi

ngủ trên người, bọn tôi ngồi đối diện nhìn nhau, rồi phì cười. Mọi người cũng cười theo.



Tôi hỏi họ tại sao lại thành ra thế này, các anh đã trở thành lính Nhật từ khi nào vậy?



Bùi Thanh nói: “Cậu đừng nghĩ xấu cho người tốt, thực ra bọn tôi là đội

quân hóa trang thành địch đấy chứ.”. Cậu ta nói xong thì cả đội đều cười ầm lên.



Tôi hỏi kĩ thêm mới biết chỗ quần áo này được lấy ra từ

một kho quân dụng của quân Nhật để lại. Bùi Thanh kể lúc họ đi vào con

đường đó tự nhiên thấy rất lạnh mà không hiểu vì lí do gì. Sau đó, họ

tìm ra cái kho này, rồi lôi từng này quần áo từ trong đó ra, ban đầu

không ai dám mặc, sau đó lạnh không chịu được mới đành phải khoác lên

người, tất cả đều là quân phục dành cho đội quân Quan Đông. Nhìn đống

quần áo, ai nấy vui mừng khôn xiết.



Tôi nhớ lại lúc chia tay họ,

liền hỏi thêm vì sao các cậu lại đến được nơi này, có tìm thấy người đã

đánh điện báo cho mình không?



Câu hỏi của tôi khiến sắc mặt mọi

người bỗng trầm hẳn xuống, Bùi Thanh thở dài, gật đầu nói có tìm thấy,

nhưng họ đã chết hết cả rồi.



Sau đó, Bùi Thanh liền kể tóm tắt qua cho chúng tôi nghe toàn bộ những họ đã trải qua.



Đến đây tôi cần phải nhớ lại một chút, những gì Bùi Thanh kể lại lúc đó chỉ là tóm tắt sơ lược, đến nay đã rất lâu rồi, tôi không còn nhớ rõ nữa,

tôi đã quên khá nhiều tình tiết. cũng có thể lúc đó Bùi Thanh không kể

chi tiết, tóm lại, điều này không còn quan trọng nữa.



Họ lần theo đường dây cáp xuôi xuống nơi sâu của một con sông – chỗ chúng tôi đang

đứng đây được gọi là “nhánh sông số 6”, đây là cách đặt tên của quân

Nhật, đợi phần sau tôi sẽ kể rõ hơn. Về mặt địa lý, “nhánh sông số 6” là một nhánh sông được tách ra từ dòng chảy chính có tên là “nhánh số 0” – nơi xây dựng con đập lớn này.



Kể từ lúc chúng tôi tách thành hai nhóm ở chỗ hố sụt, họ cứ thế xuôi thuyền đi, tình hình giống hệt như

anh Đường đã phân tích, họ trôi qua chỗ hố sụt một đoạn thì thấy dây cáp điện và hệ thống đường sắt dưới nước tập trung như mạng nhện, điều đó

cho thấy trước đây khu vực này từng là khu hoạt động đông đúc trước khi

bị quân Nhật phế bỏ. Địa thế ở nơi này và khu vực xung quanh nhìn chung

khá bằng phẳng, nên xuồng đi vào khá thuận lợi, không gặp trở ngại gì.

Dấu vết của quân Nhật để lại càng lúc càng nhiều và càng lúc càng đa

dạng.



Xuôi vào bên trong chừng bốn mươi phút, đáy sông bắt đầu

xuất hiện hiện tượng đất trồi lên cao ở khu vực giữa sông, dòng nước

ngày càng trở nên nông hơn. Chẳng bao lâu sau, họ nhìn thấy một bãi nông xuất hiện ngay giữa dòng sông. Mọi người bơi sát đến để tìm hiểu, càng

đi thấy bãi đất càng cao, tạo thành một dải trước mặt, dòng sông đến đây là chấm dứt, thay vào đó là một bãi đất đá sỏi trải dài đặc trưng

thường thấy ở các dòng sông.



Phía rìa bãi đá cũng có nước nhưng
nói gì.



Trong lúc thu dọn tài liệu xung quanh máy điện báo, nhóm

anh Miêu lại phát hiện thêm một điều thú vị: họ vô tình tìm thấy một tấm bản đồ chi tiết vẽ các hạng mục ở đây, đáng tiếc là chỉ xem rõ được nửa phần trên, trong đó vẽ lại rõ ràng cấu tạo con đập, kết cấu của chiếc

máy bay, thậm chí là thông tin về lưu lượng nước, hướng chảy của dòng

sông ngầm.



Dựa vào tấm bản đồ, hội anh Miêu xuyên qua những nhánh rẽ của hang động, đi sâu vào hệ thống mở rộng ở bên trong, phía dưới hố sụt, rồi men theo đường dẫn của sợi dây cáp điện suốt mười mấy tiếng

đồng hồ, cuối cùng mới đến được con đập, đến được bờ vực sâu thăm thẳm

của con sông, đó là khởi đầu của khoảng không thăm thẳm. Sau đó, họ đã

trải qua một số sự kiện khác nữa, cuối cùng mới gặp được chúng tôi.



Sự việc đã được làm rõ, tôi cũng đã nắm được mạch câu chuyện, hiển nhiên

anh Miêu và hội Bùi Thanh đã vào đây một cách thuận lợi, điều này khiến

tôi thấy hơi xót xa, bởi vì thứ đưa chúng tôi lặn lội xuống tận động sâu chỉ là một mẩu giấy, nếu mẩu giấy đó là của một trong số bọn họ nhét

vào người tôi, thì tôi cảm giác như người đó là một kẻ vô trách nhiệm đã cố tình đẩy chúng tôi vào hoàn cảnh nguy hiểm.



Nhưng về sau tôi

nghĩ lại, thấy việc lọt xuống dòng sông ngầm rộng lớn đó thực ra lại là

một tình huống may mắn ngoài dự kiến, nếu như không phát sinh sự việc

ngoài ý muốn này, thì chúng tôi sẽ xuống khu vực bãi bồi bên dòng sông

ngầm, rồi đi lạc đến đâu thì thực sự khó mà đoán được.



Vương Tứ

Xuyên cũng kể lại cho hội anh Miêu nghe toàn bộ hành trình của chúng

tôi, bao gồm cả việc trong đội ngũ khả năng có gián điệp nữa. Sắc mặt

anh Miêu trở nên buồn rầu, bởi lẽ anh biết đội của mình lại mất thêm một người, danh sách những người chết vốn đã rất dài rồi.



Phòng điện báo – ba người chết.



Khu vực máy phát điện ở hố sụt – một người chết.



Khu vực nhà kho để máy cẩu – một người chết – Tô Chấn Hoa phát điên.



Ngoài ra, Viên Hỷ Lạc đã phát điên từ trước đó và một đồng chí mà chúng tôi

không biết tên trong đội khảo sát đã vào đây lần trước, chúng tôi tìm

được cả thảy bảy người, trong đó không có ai còn bình thường cả, bọn họ

nếu không chết thì cũng phát điên.



Tôi hỏi anh Miêu, đã đến lúc

này rồi thì anh nên kể lại mọi chuyện cho chúng tôi nghe, ít nhất cũng

nói cho chúng tôi biết đội khảo sát thứ nhất có tất thảy bao nhiêu

người.



Tôi nói xong thì Bùi Thanh kế bên cũng phụ họa theo, rồi

Vương Tứ Xuyên, Mã Tại Hải, đội phó đều nói thêm vào. Bùi Thanh xem ra

khá kích động, bởi trước đó cậu ta đã từng cãi nhau kịch liệt với anh

Miêu, lần này chúng tôi đều đứng cả dậy, làm cho cậu ta càng sốt ruột,

đứng ngồi không yên.



Anh Miêu và anh Đường đều im lặng, hai cậu

lính trước mặt họ chắc cũng không biết gì. Nếu ở đây có người biết sự

thật thì có lẽ chỉ có thể là hai người là anh Miêu và anh Đường mà thôi.



Chúng tôi kiên trì đợi thêm một lúc nữa, mọi người đều không nói gì, cuối

cùng anh Miêu không chịu nổi, thở dài nói với chúng tôi: “Thôi được, thế nhưng tôi chỉ có thể tiết lộ với các cậu một chút thôi, các cậu không

được hỏi thêm nữa, biết quá nhiều không tốt cho cả các cậu và tôi đâu!”



Tôi liền bảo: “Anh cứ nói ra, chúng tôi hiểu anh. Từ nay về sau chúng tôi sẽ không nhắc gì đến chuyện này nữa”.



Anh Miêu cười đau khổ, đành nhượng bộ: “Đội khảo sát này được đưa vào đây

từ nửa tháng trước, tất cả có chín người, bốn chuyên gia, bốn lính

chuyên ngành và một chuyên gia được đặc phái.”



“Chín người?”, Mã Tại Hải thở dài bảo: “Vậy là còn hai người nữa chưa được tìm thấy sao?”



Anh Miêu lắc đầu đáp: “Không, chỉ một người thôi.”



Mã Tại Hải bấm đầu ngón tay nhẩm tính, rồi bảo không phải, chín trừ đi bảy, còn hai chứ?



Anh Miêu chậm rãi nói: “Có một người vẫn sống, ra ngoài rồi.”



Lúc đó chúng tôi đều giật mình, ngẩn người ra, Mã Tại Hải vội hỏi người đó là ai.



Anh Miêu lim dim mắt, chỉ tay vào chính mình: “Là tôi đây!”