Đại Mạc Thương Lang
Chương 144 : Anh miêu
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới sực hiểu. Những người khác cũng giống tôi, Vương Tứ Xuyên hỏi lại: “Anh đã từng vào đây?”
Anh Miêu rút thuốc lá ra, châm thuốc rồi chậm rãi gật đầu.
Chúng tôi đều hoang mang, ai cũng tái mặt, lặng lẽ nhìn nhau.
Đầu tôi mông lung một lúc, sau đó tôi đột nhiên thấy buồn cười, tôi phát
hiện thực ra mọi tình huống đều khá hợp lí, ngay từ đầu đã có nhiều dấu
hiệu cho thấy điều đó rồi.
Đầu tiên, trước khi xuống đây, anh
Miêu biết trước nhóm của đại tá đã tìm ra hang động này. Lúc ấy, tôi ngỡ anh đoán đúng bởi anh quen thuộc với cách làm việc của tổ chức, bây giờ nghĩ lại mới thấy, anh ấy đã từng đến đây, đương nhiên phải biết trước
chuyện này.
Sau đó, nước dâng cao, anh bỗng xuất hiện rất kịp
thời, lại còn biết cứ đi về phía trước sẽ tới đỉnh hang động. Ban đầu
tôi cứ tưởng do anh ấy có kinh nghiệm phong phú, lúc này nghĩ lại thì rõ là anh ấy đã từng trải qua việc này rồi.
Sự việc hiển nhiên như
bày ra trước mắt, nhưng có lẽ chúng tôi đều là những người đầu óc quá
đơn giản nên chẳng ai đoán được tình huống này.
Một lúc sau, Bùi
Thanh lên tiếng phá sự yên lặng, cậu ta lạnh lùng nói: “Mao Ngũ Nguyệt,
tôi sớm biết anh có vấn đề, nhưng thật không ngờ anh lại liên can sâu
đến như vậy, chuyện này rốt cuộc như thế nào, anh phải kể cho rõ ràng,
không đừng trách chúng tôi không nể tình giai cấp!”
Anh Miêu bình chân như vại, lắc đầu đáp: “Lúc nãy đã nói rồi, tôi chỉ kể được tới
đây, cấp trên cũng có những cân nhắc riêng. Hơn nữa, tôi không kể ra
cũng vì muốn tốt cho mọi người thôi.”
“Con bà nó, anh còn làm ra
vẻ cán bộ mẹ gì nữa?” Vương Tứ Xuyên tức tối, cậu ta bỗng chốc nổi giận
đùng đùng, chồm dậy, định lao vào đánh anh Miêu. Vừa mới định xông ra,
thì anh Đường ngồi cạnh vội lao tới, ôm lấy Vương Tứ Xuyên, hai người
quấn vào nhau. Anh Đường vốn là một tay chuyên nghiệp nên ra tay rất
nhanh, Vương Tứ Xuyên to xác nhưng bị đốn ngã chỉ trong chốc lát. Có
điều, Vương Tứ Xuyên cũng không phải tay vừa, vừa ngã xuống, cậu ta đã
thò chân ra ngáng, khiến anh Đường cũng ngã lăn ra đất, vậy là hai người lại tiếp tục lao vào nhau.
Tôi vốn không muốn làm to chuyện,
bỗng nhìn thấy Bùi Thanh cũng xông tới liền giật mình, cứ tưởng sắp đánh nhau to đến nơi, nhưng không phải, cậu ta chỉ muốn xông vào để can hai
người, rồi lôi họ ra. Anh Đường chỉ vào mặt Vương Tứ Xuyên mắng: “Cậu có còn là lính nữa không hả? Định giở trò gì nào? Anh Miêu không nói, là
do phải tuân thủ kỉ luật tổ chức, các cậu chỉ là lính quèn, chúng tôi
phải nghe cậu hay nghe cấp trên hả?”
Những lời nói đó xem ra
không hiệu quả lắm, thực ra, ý của anh Đường có hai điểm như sau: Thứ
một khoảng trắng trống trơn, không biết anh Miêu có ý gì với không gian
này?
Tôi đem những thắc mắc của mình hỏi anh, nhưng anh Miêu chỉ
hút thuốc mà không trả lời, anh Đường đứng cạnh trề môi chỉ vào những
đường kẻ dài ngắn cắt nhau trên bản đồ, rồi làm một động tác ra dấu, sau đó thầm thì: “Cậu không phải là dân công trình, nên không lý giải được
vấn đề, cậu xem kĩ cái đường này đi, rồi tôi giải thích cho cậu nghe!”
Tôi gật đầu, anh tiếp tục giải thích: “Những kí hiệu của quân Nhật khác với chúng ta, tuy nhiên, thông qua tần số suất hiện các tuyến đường trên
tấm bản đồ này, chúng ta có thể phát hiện ra đó là đường gì. Cậu xem
này, những đường kẻ này chính là đường dây cáp điện, chúng xuất hiện rất nhiều trên bản đồ, chỗ nào cũng có, giống như mạng nhện ấy, những đường kẻ đó đều xuất phát từ chỗ máy phát điện, cho nên rất dễ nhận ra. Nhưng cậu xem chỗ đường kẻ mờ hơn này, đầu những đường này đều là kí hiệu
hình điện thoại, số lượng đường kẻ kiểu này cũng không nhiều, chứng tỏ
nó là dây điện thoại. Trên bản đồ còn có một đường nét đứt, nó đập ngay
vào mắt tôi vì trên cả tấm bản đồ chỉ có một đoạn đường kẻ kiểu này. Tôi không thể giải thích được, tôi đang nghĩ đoạn đường kẻ ngắn này thể
hiện cái gì ở đây?”
Nói rồi anh di chuyển ngón tay dọc theo đường kẻ đó, cuối cùng chỉ đến một nơi: “Sau khi kiểm tra kĩ hai đầu của
đường kẻ này, tôi chợt hiểu ra vấn đề, cậu có biết đây là đâu không?”
Tôi nhìn theo ngón tay chỉ dẫn của anh, một đầu của đường kẻ chính là điểm
tận cùng của nhánh sông số 6 – phòng điện báo. Tôi lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Vương Tứ Xuyên đứng bên cũng thốt lên: “Phòng điện báo chính là điểm
cuối của con đường này sao?”
“Đúng vậy, con đường này tượng trưng cho ăng ten thu nhận sóng của máy điện báo đặt trong phòng điện báo.
Ban đầu, chúng ta đều ngỡ rằng ăng ten dẫn xuống mặt đất và dùng để liên lạc với các cứ điểm khác của nó, thế nhưng xem lại cẩn thận, tôi thấy
không phải vậy, đầu còn lại của ăng ten không chạy trên mặt đất, mà chạy xuống chỗ này!” Anh chỉ tay ra bên ngoài con đập, một đầu của đường kẻ
đó chạy đến đây thì chấm dứt, nó biến thành một dấu hoa thị “*”, vừa
nhìn đã biết đó là một cột thu phát tín hiệu khổng lồ.
Đột nhiên tôi cảm giác người nổi đầy gai ốc, mồ hôi vã ra đầm đìa.
Cha mẹ ơi! Bỗng chốc tôi đã hiểu ý của anh Đường.
Kí hiệu cho thấy hệ thống thu phát của máy phát điện báo nằm phía trên con đập, chĩa ra ngoài khoảng không hư vô!
Họ đã nhận được một bức điện mật theo quy cách viết code năm 1942 của Nhật từ máy phát điện báo?
Tín hiệu không thể đến từ mặt đất!
Vậy những tín hiệu điện báo chúng tôi nhận được đến từ đâu? Tôi nhìn biểu
tượng hoa thị trên tấm bản đồ và biết rằng chỉ có duy nhất một đáp án
cho câu hỏi ấy.
Tín hiệu đó đến từ không gian đen tối vô cùng vô tận dưới kia.
Hai mươi năm trước, quân Nhật đã xuống nơi này và phát ra tín hiệu đó.