Đại Mạc Thương Lang

Chương 14 : Máy bay Shinzan

Ngày đăng: 17:42 19/04/20


Viết đến đây, rất nhiều người sẽ cho rằng tôi đang khoác lác.



Đây thực sự không phải là những chuyện khoác lác viển vông, vì ở thời đại

của tôi, những gì chúng tôi nhận được là một nền giáo dục tương đối cụ

thể, đó là thời đại mà người ta đề cao chủ nghĩa duy vật, có rất nhiều

sự việc vốn không thể giải thích nhưng người ta vẫn cố tìm ra những lý

do vô cùng khiên cưỡng để nói cho người khác hiểu về nó. Chính vì vậy,

khi tiếp xúc với những tình huống như thế này thì phản ứng đầu tiên của

tôi cũng theo hướng cho rằng đây là một sự bịa đặt thiếu căn cứ, chẳng

đáng tin chút nào.



Thế nhưng, về sau ngẫm nghĩ lại, vấn đề này kì thực không khó giải thích. Bởi trên thực tế, nếu như một sự việc nào đó đã trở thành hiện thực rồi thì kiểu gì cũng có cách giải thích hợp lý

về nó.



Đến đây tôi xin được thêm vào câu này, bộ phim “Số không”

tới đó thì kết thúc, vì lúc đó tôi thực sự cảm thấy kinh hãi, nên không

thể cảm nhận được bộ phim kết thúc lúc này có gì bất ngờ. Sau này tôi

mới biết, đằng sau những gì đã chiếu vẫn còn một đoạn nội dung rất dài.

Đương nhiên, đến khi tôi hiểu ra mọi chuyện thì những nội dung bị giấu

kín đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, và lý do để che giấu nội dung của bộ

phim mà tôi được biết khi đó cũng rất khó hiểu. Sau này, khi tôi đã lên

làm cấp quản lý rồi, tôi mới hiểu được suy nghĩ của những người lãnh đạo lúc đó. Sự trưởng thành của mỗi người bao giờ cũng có giá của nó, suy

nghĩ mãi về cuộc đời này, mỗi sự trưởng thành của tôi dường như bao giờ

cũng dính vào sự hi sinh hay dối trá, lừa gạt, thực sự không còn cách

nào khác.



Sau đó, đại tá và chúng tôi tiến hành thảo luận sôi

nổi. Rất nhiều người mới đầu cho đó là sự trùng hợp, biết đâu hình ảnh

phía dưới lòng đất đó chỉ là sự dồn tụ của những nguyên tố sắt do bị
Cuộc thảo luận đến đây là kết thúc. Đồng chí đại tá lại yêu cầu chúng tôi

tuyên thệ một lần nữa, sau đó để chúng tôi được tự do thảo luận. Đồng

chí đại tá vừa đi khỏi, cả căn lều liền ào lên như chợ vỡ. Chúng tôi

chẳng còn phải giữ ý giữ tứ nữa, ai nấy đều hăng hái bàn luận về chuyện

thăm dò hang động. Những người được cử đến đây đều là những người dày

dặn kinh nghiệm, không ai ngại khó, ngại khổ gì. Lúc đó chúng tôi rất

phấn chấn, so với công việc thăm dò khai thác khô khan và đơn điệu thì

công việc này thật hấp dẫn và thú vị biết bao!



Sau khi trở về

lều, tất cả chúng tôi đều háo hức đến mức không tài nào chợp mắt được.

Thực tình là hôm đó chúng tôi đều rất mệt, vậy mà chẳng ai chịu nằm yên, chốc chốc lại trở mình vì sự nôn nóng, hứng khởi cứ lan tỏa trong lòng. Đêm đó, tôi nhớ, chỉ có duy nhất anh Miêu là ngủ được, còn tất cả chúng tôi đều thức trắng đêm, chìm trong niềm hưng phấn khó tả.



Nhưng

đến hôm nay nhớ lại, tôi không khỏi cảm thấy kì lạ là tại sao hồi đó

chúng tôi bàn bạc nhiều như thế, suy nghĩ lâu như thế mà chẳng có một ai đặt câu hỏi rằng: người Nhật bỏ bao công sức mang chiếc máy bay xuống

dưới lòng đất sâu vì mục đích gì?



Những ghi chép về khảo sát nơi

này đều được giấu trong chiếc hộp sắt kia, chắc chắn nó là việc đặc biệt bảo mật, bảo mật đến nỗi đến những người trực tiếp vận chuyển nó cũng

không được phép xem nữa là chúng tôi. Đứng từ góc độ nghề nghiệp mà đánh giá thì người Nhật là những kẻ đầu tiên tiến hành khảo sát thăm dò

khoáng sản ở khu vực này. Trong lúc thăm dò, chắc chắn bọn họ đã tìm ra

được điều gì đó, vì vậy họ mới thực hiện điều không tưởng này.



Tại sao vậy? Tôi đoán, có lẽ hồi đó trong đầu ai trong số chúng tôi cũng

đều đặt ra câu hỏi này, nhưng có thể mọi người đều biết, trong hoàn cảnh đó nếu có đưa vấn đề này ra thảo luận thì trong cũng chẳng ích gì, thế

nên tất cả mọi người đều chọn cách im lặng, vờ như không hay biết.