Đại Mạc Thương Lang
Chương 23 : Kì quan dưới vực sâu
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Đúng là khó tin đến
cực điểm, hơn nữa tại sao không hề có bất kì đoạn chuyển cảnh nào ở
giữa? Tôi thấy quá kì lạ, chí ít cũng phải quay chút ít cảnh tượng xảy
ra lúc máy bay bay vào vực sâu chứ.
Tiếp theo đó, khối quang cầu bắt đầu chuyển động trên màn hình.
Tôi thấy hơi lạ, bởi khối quang cầu di chuyển theo phương thức rất khó
hiểu, nó di chuyển từ giữa màn hình lên phía trên, sau đó quay trở về vị trí trung tâm, rồi vài giây sau thì hoàn toàn biến mất. Màn hình đen
ngòm. Nhưng chẳng bao lâu, khối quang cầu liền xuất hiện trở lại và lặp
đi lặp lại quỹ đạo lúc trước mấy lần liền.
Điều đáng ngạc nhiên
là tôi không hề thấy xa lạ khi xem cảnh tượng này, mà cảm giác như thể
trước kia mình đã từng gặp ở đâu rồi.
Tôi cố vắt óc ngẫm nghĩ,
đột nhiên hiểu ra khối quang cầu đó là gì, tôi nhớ lại cảnh tượng lúc
mình sử dụng đèn pha chiếu lên vòm đỉnh của vực sâu, mẹ kiếp, đó chính
là quầng sáng của đèn pha.
Nhưng tôi vẫn thấy rất khó hiểu, lòng
tự hỏi: “Vì sao tay quay phim lại quay quầng sáng này? Lẽ nào máy chiếu
quay phải vật gì kì quái hay sao? Nhưng trong quầng sáng đó chẳng có gì
cả.”
“Gì thế nhỉ?” - Vương Tứ Xuyên ngẩn người hỏi.
Tôi
nói cho cậu ta biết suy đoán của mình. Mã Tại Hải liền gật đầu bảo: “Anh Ngô đoán đúng đấy! Đây chính là đèn pha rọi, hình như bọn chúng đang
điều chỉnh.”
“Điều chỉnh?” - Tôi hỏi - “Điều chỉnh cái gì?”
Cậu ta đáp: “Tôi cảm thấy có lẽ họ đang điều chỉnh máy quay và đèn chiếu
cho phù hợp. Trước đây, tôi từng nhìn thấy bộ đội điều chỉnh đạn đạo tầm trung và tầm xa ở quân khu, lúc đó đang diễn tập bắn pháo cao xạ, đèn
pha sẽ phóng theo pháo cao xạ. Tôi thấy cảnh tượng này rất giống khi ấy. Lúc lắp máy điện đàm, chúng tôi cũng làm vậy, tháo ra lắp lại, rồi xem
hiệu quả và lại tháo ra lắp lại. Đồ điện mà không điều chỉnh chính xác,
thì rất dễ xảy ra vấn đề, đại đội trưởng của tôi bảo thế.”
Tôi ngẩn người kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Chiếc bóng còn khổng lồ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, bởi đến đây tôi mới
phát hiện phần phía dưới của nó hoàn toàn bị chìm lấp trong sương mù, mà điều khiến tôi kinh ngạc nhất không phải độ to lớn của chiếc bóng mà là hình thù quái dị của nó.
Trông nó chẳng khác gì chiếc bóng của con người.
Tôi thầm cảm thấy có điều bất ổn, liền gọi Mã Tại Hải bảo cho máy tạm dừng
để quan sát kĩ, quả nhiên đó chính là một bóng người. Bóng người ấy có
cái đầu rất lớn, thân mình nom như người lùn, hai tay buông thõng trong
màn sương mù dày đặc, dường như đang tưởng niệm ai hoặc điều gì đó. Tuy
trông nó không rõ ràng, nhưng cũng không đến nỗi mơ hồ lắm.
Tôi thực sự không dám tin vào mắt mình, lưng túa mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng đứng cả lên.
Tôi không dám khẳng định chắc chắn đó là một con người, nhưng nhìn hình
dáng của nó dẫu cho tôi không muốn thừa nhận, thì cũng không thể tự dối
lòng là mình đã nhìn lầm.
Nó đứng thoắt ẩn thoắt hiện trong bức
tường sương mù quánh đặc, đèn chiếu không thể xuyên qua bức tường thiên
nhiên ấy, nên tôi cũng không thể nhìn rõ nó rốt cuộc là thứ gì, là bức
tượng đầu người do tạo hóa nhào nặn hay là tượng đá do một bậc kì nhân
nào đó khắc nên? Hình ảnh trên màn hình lại thay đổi, cuối cùng máy bay
gần như dính hẳn vào tầng sương mù, ống kính máy quay chĩa thẳng vào
quầng sương mờ mịt, rồi kéo lên, hình ảnh trên màn hình đột nhiên dừng
lại bất động. Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đoạn phim dừng
lại đột ngột như thể kéo tôi ra khỏi cơn bàng hoàng, Vương Tứ Xuyên chạy lại chỗ đặt máy chiếu, cậu ta phát hiện cuộn phim đã chạy đến tận cùng, rõ ràng lúc họ quay đến đây thì hết phim.
Cả phòng chiếu phim
chìm trong miền im lặng chẳng ai lên tiếng nói câu gì. Chúng tôi cứ chăm chăm nhìn vào màn hình đã đứng im, và chẳng còn nhận ra được thứ gì
trên màn hình đã đứng im ấy.
Tôi không nhớ lúc ấy Vương Tứ Xuyên
nói gì, mà bất kể cậu ta có nói gì thì cũng vô nghĩa, bởi bấy giờ đầu óc tôi không thể tư duy được nữa, tôi lần sờ bao thuốc lá, định móc điếu
thuốc ra, nhưng tay cứ lẩy bẩy mãi chẳng rút được.