Đại Mạc Thương Lang
Chương 24 : Bóng lạ trong sương mù
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Mãi lúc Mã Tại Hải
tắt máy chiếu, màn hình trở lại là mảnh vải trắng cũ rách, thì tinh thần tôi mới dần dần phục hồi và thốt lên hỏi: “Gì thế nhỉ?”
Không ai trả lời.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, cố gắng kiềm chế cơ thể đang không ngừng run rẩy,
châm điếu thuốc rít một hơi, tôi nhìn sang Vương Tứ Xuyên, cậu ta cũng
nhìn tôi, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả Mã Tại Hải.
Chúng tôi đã
tốt nghiệp đại học, tuy trình độ giáo dục của thời đó không thể sánh với bây giờ, nhưng nếu phải đem ra so sánh, thì giáo dục bậc đại học của
Trung Quốc không hề kém cạnh các trường đại học cùng thời kì trên thế
giới, đặc biệt là các trường đại học chuyên ngành như chúng tôi, các
thầy giáo đều là học giả, chuyên gia lão luyện được đào tạo ở Liên Xô và Mỹ trở về, có thể lấy được bằng tốt nghiệp từ tay họ, thì hội tôi ắt
hẳn phải rất tự tin vào năng lực lý giải của bản thân.
Giáo viên
của chúng tôi đều là những nhà chủ nghĩa duy vật kiên định, nên nền giáo dục mà chúng tôi được hưởng đương nhiên cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi
tư tưởng này. Thực ra điều đó vô cùng đáng sợ bởi vì kẻ vô thần là kẻ
không sợ bất cứ điều gì, nhưng hễ gặp phải việc không thể giải thích,
thì tuýp người đó sẽ càng thấy sốc hơn bất cứ người bình thường nào.
Tôi muốn đưa ra một suy đoán mang tính khả thi nhưng rốt cuộc chẳng nghĩ ra nổi điều gì. Chỉ riêng về chuyện bóng người lờ mờ đó thôi, tôi cũng
không thể đưa ra bất kì phân tích hay phỏng đoán nào, nhưng tôi hiểu rất rõ, đó tuyệt đối không phải hình ảnh ảo giác.
Ở nơi cách mặt đất hơn một ngàn mét, lại tồn tại một không động khổng lồ và sâu hun hút
như vậy đã là một điều khó hiểu về mặt địa chất học, vậy mà trong vực
sâu thăm thẳm đó lại còn xuất hiện một vật thể, không hiểu đó là kiệt
tác của ai?
Nhìn hình thù của bóng đen ấy, thì chắc chắn nó là
vật do bàn tay con người tạo ra, nhưng ai tạo ra được một bức tượng
được thăng cấp đội trưởng thì chí ít cũng phải lên đến chức đội phó.
“Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!” - Vương Tứ Xuyên nói - “Tránh đêm dài lắm mộng.”
Tôi vốn đã rất muốn trở lên mặt đất, giờ đây xem xong cuốn phim, điều kì dị xảy ra dưới vực sâu khiến tôi nổi hết gai ốc, bởi thế tôi càng không
muốn lưu lại nơi này, nhưng chân cứ mềm nhũn, nhất thời chẳng làm sao
cất nổi bước.
Vương Tứ Xuyên giục giã mãi, hai chúng tôi mới miễn cưỡng thu xếp hành lý. Lúc khoác ba lô lên vai, tôi bất giác cảm thấy
hối hận về quyết định lúc trước, lẽ ra chúng tôi không nên cố tình xem
đoạn phim có nội dung như vậy, xem rồi chỉ khiến người ta không thể bình tâm trở lại.
Vương Tứ Xuyên đi đến cửa, cậu ta cầm luôn cây gậy
sắt vốn dùng làm then cửa, rồi gọi chúng tôi mau đi theo mình. Chúng tôi đã mất hai tiếng đồng hồ ở đây, giờ là lúc phải tăng tốc để bù thời
gian.
Chúng tôi kéo nhau ra ngoài, Vương Tứ Xuyên thận trọng đẩy
cửa, như thể cậu ta sợ có người đang phục kích bên ngoài, lại như thể
cẩn thận để không bị ai đó đột ngột mở cánh cửa ra đập phải. Nhưng Vương Tứ Xuyên đẩy mãi mà cánh cửa vẫn không hề xê dịch.
Cậu ta hơi
ngạc nhiên, lại đẩy mạnh thêm chút nữa, nhưng cánh cửa vẫn ngoan cố đứng im, chỉ nhúc nhích một chút, chứ không bật mở.
Vương Tứ Xuyên
nhìn tôi, sắc mặt rất đỗi khó coi, cậu ta lấy hết sức bình sinh kéo mạnh cánh cửa. Trong phút chốc, tôi ý thức rằng đã có chuyện không hay xảy
ra, bởi vì cánh cửa rõ ràng không có vẻ gì là bị kẹt. Vương Tứ Xuyên lại kéo cửa thêm vài lần nữa, bụi rơi xuống lả tả, nhưng cánh cửa vẫn đứng
im như bị đổ bê tông.
Vương Tứ Xuyên quay đầu, lùi lại mấy bước,
cậu ta lớn tiếng chửi thề với vẻ không tin nổi: “Gặp ma à? Có người ở
ngoài khóa mẹ cửa nó rồi!”