Đại Mạc Thương Lang

Chương 25 : Cảnh khốn cùng

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Nơi đây toàn là thiết bị quân dụng, mọi cánh cửa đều là loại cánh cửa lõi thép có tác dụng ba phòng[1], vỏ ngoài bọc xi măng, bên trong là thép và mút. Loại cửa này

mà bị khóa thì cho dù có đánh thuốc nổ cũng khó khiến nó mở ra được,

huống hồ chúng tôi làm gì có thuốc nổ. Tôi cũng thử đẩy mấy cái, cảm

giác từ tay truyền đến khiến tôi hiểu rõ cánh cửa đã bị khóa ngoài,

không hy vọng có thể đẩy được từ bên trong. Xem ra, trong lúc chúng tôi

mở máy chiếu, có người đã lén khóa cánh cửa.



[1] Cửa ba phòng: là loại cửa có chức năng chống trộm, chống cháy và chống lạnh.



Cảm giác bất an dâng trào trong lòng. Kẻ có thể thực hiện chuyện này trong

con đập chỉ có tên đặc vụ khi nãy bị chúng tôi đạp xuống sông. Cảm giác

hiện giờ thật chẳng khác nào lao đầu vào bức tường bê tông cốt thép.



Vương Tứ Xuyên mà nổi cơn thịnh nộ thì vẻ mặt trông rất đáng sợ, sau khi lao

rầm rầm vào cánh cửa không thành công, cậu ta giơ chân đạp thật mạnh, có điều, lao đầu không phát huy được hiệu quả gì thì đạp lại càng chẳng

tác dụng. Sau một hồi hoài công vô ích, cậu ta ngồi phịch xuống đất thở

hồng hộc, cau mày buồn rầu, rồi nhìn cánh cửa chửi toáng lên: “Mụ nội

mày! Cái loại chỉ biết nhốt trộm người khác, có giỏi thì mở cửa ra sống

mái một phen với ông mày xem nào!”



Nhưng chẳng thấy ai đứng ngoài cửa chửi lại cậu ta, chất lượng hệ thống cách âm của phòng chiếu phim

rất tốt, người ở ngoài không thể nghe thấy mọi âm thanh phát ra từ bên

trong. Có lẽ đó chính là nguyên nhân tại sao gã đặc vụ kia khóa cửa mà

Vương Tứ Xuyên hoàn toàn không hề hay biết.



Nhớ lúc ở nhà kho,

hắn cũng giở thủ đoạn bỉ ổi này, sau đó bọn tôi “lại quả” cho hắn một cú đáng đời, nhưng mẹ kiếp, giờ hắn chơi bọn tôi keo này thì đúng là điên

lộn tiết lên đầu, có điều đứng trước cánh cửa đóng im ỉm thế kia, dẫu có điên nữa cũng vô dụng. Tôi bảo hai người họ: “Nó bám đuôi nhanh thế,

xem ra không cướp lại được cuốn phim, nó không buông tha đâu. Chúng ta

phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, nếu không, e là nó còn giở trò khác

nữa, mà bị nhốt ở đây cũng bị động lắm!”



“Chờ đã, đừng vội!” -

Vương Tứ Xuyên ngăn lại - “Chúng ta nên ngồi xuống tính kế, nóng vội

không khéo lại rơi vào bẫy của nó. Cửa đóng rồi, nó muốn giở trò gì cũng bó tay thôi.”



Vương Tứ Xuyên vừa dứt lời thì mấy ngọn đèn trong
khói đặc cũng phun ra ầm ầm.



Tôi nhớ đến tiếng khởi động máy khi

nãy, không biết kẻ khốn nạn nào đã khởi động máy phun khí vào đây, có lẽ hắn đã dẫn khói vào phòng qua ống thông gió.



Vương Tứ Xuyên hoàn toàn mất kiểm soát, cậu ta rống lên như lợn bị chọc tiết, còn tôi túa

mồ hôi lạnh khắp người. Ở đây chỉ có hai lối ra, nhưng cả hai lối đều

đang phun khói cuồn cuộn, còn những nơi khác đều là tường bê tông, chúng tôi chết chắc ở đây rồi!



Giờ phút này hoàn toàn không cần thiết

phải bình tĩnh suy nghĩ, tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau, cậu ta bảo

chúng tôi tránh ra một bên, rồi vác gậy sắt đập thật lực vào mảnh lưới

thép bịt lỗ thông gió. So với cửa sắt, thì chỗ này rõ ràng vẫn là con

đường sống nhiều hy vọng hơn.



Ba người chúng tôi đập mảnh lưới

tóe lửa, gậy sắt giật nảy lên trong tay chúng tôi, chúng tôi cứ đập cho

đến khi mệt lử, nhưng mảnh lưới thép dường như chẳng có gì thay đổi. Tôi chỉ biết tuyệt vọng đứng nhìn.



Mã Tại Hải cũng cuống hết cả lên, lúc này cậu ta chẳng đếm xỉa gì đến khoảng cách thủ trưởng và cấp dưới, liền lấy cây gậy trong tay Vương Tứ Xuyên, rồi đập tới tấp. Sức cậu ta

dường như còn mạnh hơn cả Vương Tứ Xuyên, hơn nữa động tác lại chính

xác, có lẽ cậu ta được rèn luyện trong những ngày đào hầm khoét núi xây

dựng các công trình quân sự, mặc dầu vậy, lưới thép cũng chỉ lõm vào một chút, cuối cùng Mã Tại Hải đập mạnh đến nỗi làm cây gậy sắt tuột cả

khỏi tay, nhưng lưới thép hoàn toàn không hề có vết tích nứt gãy, trong

khi đó khói đặc đã khiến chúng tôi sặc sụa, không thể hít thở bình

thường.



Tôi bịt miệng, nhìn luồng khói không ngừng phun vào mà

đầu óc trống rỗng, tôi tuyệt vọng thầm nghĩ, có lẽ chúng tôi đành ngồi

đây chờ đợi thần chết đến đón đi.



Đúng lúc ấy, sự chú ý của Vương Tứ Xuyên như thể bị hút vào một điểm, đèn pin của cậu ta chiếu xuống

phía dưới mấy băng ghế dài, chúng tôi cũng nhìn theo, tôi bỗng phát hiện ra luồng khói đặc này hơi kì lạ.



Dường như khói bị hút vào một nơi nào đó!