Đại Mạc Thương Lang
Chương 26 : Lối thoát
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Mọi người lập tức
nhảy bổ đến gần, chuyển băng ghế sang một bên, tôi phát hiện phía dưới
cũng có một lỗ thông gió. Lỗ thông gió này bé hơn bên kia nhiều, phía
trên có cánh quạt và lưới thép to như ngón tay, nhưng nó được cố định
bằng ốc vít.
Nhìn thấy cái hố, tôi mừng thầm trong lòng, nhưng
lại lo lo, chỉ e mình không chui vừa qua lỗ. Nó quá bé, nhưng lúc này
cũng chẳng thể để ý được nhiều điều như thế.
Vương Tứ Xuyên lập
tức lấy gậy sắt kề vào mắt lưới và nậy lên, cậu ta lập tức phát hiện ốc
vít đã bị ai đó nạy lỏng. Tôi thầm cảm thấy kì lạ, lẽ nào có người đã
từng bẩy được nó ra, sau đó lại lắp vào như cũ? Lúc này, Vương Tứ Xuyên
đã nạy được lưới thép, sau đó túm cánh quạt, bẻ quặt ra phía ngoài.
Chất lượng các công trình quân sự của Nhật Bản rất tốt, tấm thép làm cánh
quạt và trục cố định ở giữa đều dày khiếp người, vừa nhìn đã thấy vô
cùng chắc khỏe. Vương Tứ Xuyên hí hoáy một hồi, bụi và dầu mỡ dính đầy
tay, nhưng cánh quạt vẫn không hề hấn gì. Cuối cùng, Mã Tại Hải phải lấy mắt lưới của tấm lưới thép chụp lên mũ ốc ở giữa làm cờ lê, cậu ta phát hiện mũ ốc cũng đã bị nạy lỏng, chỉ cần quay vài vòng là tháo nó ra
được.
Vương Tứ Xuyên gỡ lá thép ra, vứt sang một bên, tiếng tấm
thép rơi xuống đất nghe rất trầm, đoán chừng dễ nó nặng đến mười cân,
chắc chắn là đồ được sản xuất trước chiến tranh, bởi sau chiến tranh,
người Nhật không còn nhiều kim loại mà lãng phí như vậy.
Khói
càng lúc càng lan rộng, cho dù đã bật đèn pin nhưng chúng tôi vẫn không
nhìn thấy gì, chỉ lờ mờ trông thấy những sợi dây cáp điện to như cổ tay
nằm chằng chịt trong thông đạo. Khi quân Nhật xây dựng nơi này, chắc
chắn bọn chúng đã hoàn thành công trình dựa trên nguyên tắc thần tốc
nhưng tiết kiệm, bởi vậy tất cả các đường thông gió đều được tận dụng
làm đường dẫn dây cáp.
Mã Tại Hải là người gầy nhất, cậu ta thử
bò vào trước, cố gắng lắm mới chui lọt vào trong, tôi thấy hơi lo lắng,
nhưng không phải lo cho bản thân, Mã Tại Hải có thể chui vừa, người có
thể hình như tôi chắc chỉ xây xát da thịt chút thôi, chứ vẫn chui qua
được, nhưng vấn đề là Vương Tứ Xuyên…
May mà sau khi bò qua khúc
cua để vào trong miệng ống thông gió thì không gian trở nên rộng rãi hơn nhiều. Mã Tại Hải nhảy xuống, rồi ra hiệu với chúng tôi rằng không có
trở ngại gì.
Tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau, cậu ta cười bảo: “Cậu vào trước đi, tôi giãn gân giãn cốt chút đã!”
Vương Tứ Xuyên soi đèn pin vào khe
hở giữa những tấm gỗ để quan sát thì thấy căn phòng bên trong có bố cục
hoàn toàn giống với căn phòng mà chúng tôi gặp khi leo ra từ lỗ thông
gió, có điều chúng tôi không nhìn rõ phần lớn không gian trong phòng.
Chúng tôi tiếp tục đi về phía đầu kia của đường hầm, chẳng bao lâu sau đã tới điểm tận cùng, suốt chặng đường, tôi thấy tất cả các ô cửa đều bị bịt
lại chắc chắn, không để lọt chỗ nào.
“Xem ra cả khu này đều bị niêm phong kín.” - Vương Tứ Xuyên nhận xét - “Có lẽ chúng ta phải trở về đường ống thông gió rồi!”
“Không cần!” - Tôi khẳng định - “Bọn niêm phong nơi này bằng tấm gỗ chắc chắn
phải có đường ra, chắc chắn chúng không tự nhốt sống mình trong này đâu, nhất định ở đây sẽ có thông đạo không bị niêm phong dẫn được đến nơi
khác.”
Chúng tôi đi giữa đường hầm, tôi quan sát phía trái, Vương Tứ Xuyên quan sát phía phải, còn Mã Tại Hải chú ý khu vực trên đầu.
Chúng tôi quay đầu đi ngược trở lại, tìm từng lỗ một, nhưng đi mãi đến
đầu bên kia của đường hầm, chúng tôi vẫn không tìm thấy lối ra. Có điều ở điểm tận cùng của đường hầm này, tôi nhìn thấy hai cánh cửa sắt vô cùng to lớn, bề mặt han gỉ chẳng còn hình dạng gì, không những vậy còn bị
người ta hàn chết từ phía trong, nhìn thấy vậy tôi còn chẳng buồn thử
đẩy xem chúng thế nào.
Tôi là người không tin tà ma, nên lại tìm
thêm lượt nữa, nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, nỗi tuyệt vọng và chán chường bủa vây lấy tôi.
Chúng tôi ngồi bàn bạc hồi lâu bên
cánh cửa sắt, mọi chuyện diễn ra ở đây quả thật không hợp với lẽ thường, mọi cánh cửa đều bị đóng đinh chết từ bên ngoài, mà nếu chúng đều bị
niêm phong kín thì những người đóng tấm gỗ cũng chẳng còn lối ra và
chúng tôi chắc chắn sẽ nhìn thấy thi thể của họ, nhưng trong đường hầm
tuyệt đối không có bộ xương nào ngoài một vài hòm gỗ rỗng.
Vương
Tứ Xuyên không nói thêm gì nữa, rõ ràng cậu ta không thể lý giải nổi
điều này, mấy người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau. Đột nhiên, Vương Tứ
Xuyên đến bên cánh cửa của một căn phòng và nói: “Chúng ta cứ nậy tấm gỗ ra, xem thứ bị niêm phong bên trong rốt cuộc là vật gì, thì lập tức rõ
mọi chuyện ngay thôi!”
Khi đó, cây gậy sắt trong tay cậu ta trở
thành công cụ đáng tin cậy nhất của chúng tôi, mấy tấm gỗ này cũng chỉ
là gỗ dương thông thường, có lẽ được chặt trong khu rừng gần đây, đó là
loại gỗ chưa qua gia công, giờ không còn chắc chắn như năm đó nữa nên dễ dàng bị Vương Tứ Xuyên nậy ra.
Sau khi bẩy gãy mấy thanh gỗ, thì trước mặt hiện ra một ô nhỏ đủ cho người chui lọt. Tôi vào trước, soi
đèn pin thì thấy ở đó có rất nhiều dãy phản dài, khoảnh khắc đó, dưới
ánh đèn pin, tôi rất đỗi kinh ngạc khi phát hiện trên mỗi tấm phản đều
la liệt người nằm.