Đại Mạc Thương Lang

Chương 211 : Trong bóng có ma

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Tôi nhìn vẻ mặt của Hỷ Lạc, rồi lại nhìn ánh đèn phía ngoài, lòng bỗng dưng thấy rờn rợn.



Nói thật, sát na đó Viên Hỷ Lạc đã làm tôi hết hồn, tôi thấy sợ không phải

bởi cô ấy nhắc đến ma mà bởi nhìn thấy bộ dạng khiếp đảm của cô ấy.



Rõ ràng cô ấy vô cùng sợ hãi ánh sáng bên ngoài, Viên Hỷ Lạc rất thông

thuộc nơi này, không còn nghi ngờ gì nữa biểu hiện của cô ấy chứng tỏ

rằng: chỉ cần đèn bật sáng là nơi này chắc chắn xảy ra nguy hiểm.



“Trong bóng có ma”, câu nói này trước đây tôi từng được nghe từ miệng gã khùng đặc phái viên mà mình gặp trong kho. Nhưng câu nói ấy có ý nghĩa gì?

Tại sao họ đều nói “trong bóng có ma”?



Khi nãy vừa nhìn thấy đèn

bật sáng, Viên Hỷ Lạc liền thét lớn bắt tắt đi, tôi đột nhiên nhớ lại

tình cảnh lần đầu tiên gặp cô ấy. Khi đó, chẳng rõ Viên Hỷ Lạc đã mò mẫm bao lâu trong bóng tối mà không có bất kì công cụ chiếu sáng nào.



Tôi không tin tà ma, nhưng bây giờ bản năng đang mách bảo tôi về một dự cảm không lành, bao nhiêu người nói câu ấy, bấy nhiêu người bị điên, bởi

vậy tôi không thể ngó lơ như thể nó không tồn tại.



Tôi kéo Vương

Tứ Xuyên lại, không cho cậu ta trói Viên Hỷ Lạc. Vương Tứ Xuyên là người có tín ngưỡng tôn giáo, nên cậu ta rất nhạy cảm với những điều này, chỉ e cậu ta không khống chế được cảm xúc lại ra tay quá đà. Tôi ngẩng đầu

lên nhìn dãy hành lang sâu hút bị cắt ra bởi những đoạn ánh sáng, lòng

tôi bất giác thấy do dự.



Không thể cứ ngồi lì mãi ở đây, mà cũng

chẳng rõ khi nào điện mới tắt, co đầu rụt cổ vốn không phải tính cách
chẳng rõ khi nào điện mới tắt, co đầu rụt cổ vốn không phải tính cách

của tôi. Hơn nữa, suốt chặng đường trước đó, chúng tôi đều cầm theo đèn

pin chiếu sáng mà có soi thấy ma quỷ gì đâu.



Mã Tại Hải đề nghị: “Anh Ngô, hay tôi ra ngoài thám thính trước, nếu có gì không ổn sẽ hét to thông báo?”



Tôi lắc đầu, bây giờ riêng Viên Hỷ Lạc đã là một phiền phức lớn, chúng tôi

chỉ có ba người, một người buộc phải canh chừng cô ấy, hai thành viên

còn lại người dẫn đường kẻ chặn hậu đề cao cảnh giác. Không những thế,

chúng tôi còn mang vác rất nhiều đồ đạc, không nên phân tán mỏng lực

lượng, cách tốt nhất là tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa, chúng tôi cũng

không thể tìm lối ra ở đây, vì vậy tôi quyết định cứ trở về đường ống

thông gió nơi chúng tôi đến, rồi nghĩ cách sau.



Nếu là phúc tất

không phải họa, nếu đã là họa thì không thể tránh được, lần này e là chỉ cố gắng húc vào tường thôi. Thời đó, lớp người chúng tôi không biết sợ

sệt là gì, ngược lại còn mang tâm lý kích động khi đối mặt với số mệnh,

biết rõ trong núi có hổ mà vẫn muốn leo lên núi, đây là nguyên tắc sống

của bọn tôi. Lớp trẻ thời nay có lẽ không thể lý giải được tâm tư của

chúng tôi ngày ấy.



Vương Tứ Xuyên lại túm lấy Viên Hỷ Lạc, lần

này chúng tôi không có cách nào làm cô ấy yên lặng, nên buộc lòng phải

trói cô ấy lại, rồi nhét giẻ vào miệng, sau đó giao cho Vương Tứ Xuyên

vác trên vai.




Tôi cầm gậy sắt rời khỏi gian phòng. Mã Tại Hải

chặn hậu, chúng tôi lội qua vùng nước tù, chẳng bao lâu sau, cả hội đã

đến khu vực khô ráo.



Tuy nguồn cội của nhân loại bắt nguồn từ đại đương, nhưng cảm tình dành cho đất mẹ lại sâu sắc hơn nhiều. Vẩy đôi

chân bị ngâm lâu trong nước tù đến bong cả da, tôi cảm thấy vô cùng an

tâm, nếu Viên Hỷ Lạc không thốt ra câu nói kì quái vừa rồi, thì có lẽ

tôi đã rất vui mừng rời khỏi căn phòng quỷ quái ấy.



Trước mặt

chính là nơi gắn ngọn đèn dự phòng thứ nhất, bóng đèn bật sáng, ánh sáng xanh âm u như dự báo một điềm gở, tôi không do dự nhiều, vẫy tay ra

hiệu cho cả hội tiến về phía trước.



Chẳng bao lâu sau, chúng tôi

đã đứng dưới ngọn đèn, đưa mắt quan sát kĩ ánh đèn, tôi không phát hiện

ra điểm gì đặc biệt, chỉ thấy lồng bao quanh đèn được làm bằng sắt,

Vương Tứ Xuyên lấy gậy gõ mấy nhát, vỏ sắt rất chắc chắn, không dễ phá

hủy.



Không hiểu vì nguyên cớ gì mà những bóng đèn này đều được gia cố chắc chắn đến vậy.



Nếu sợ ánh sáng, người ta chỉ cần tắt đèn là xong. Phương pháp tôi vừa nghĩ ra, xem ra giờ không thể áp dụng được nữa.



Nhớ lại lời của Viên Hỷ Lạc, tôi vô thức nhìn bóng mình dưới ánh đèn.



Chiếc bóng rất mờ, phản chiếu trên nền tường xi măng màu đen. Chúng tôi đưa

mắt nhìn nhau, thoáng liếc qua đã phát hiện ra điểm bất thường, nhìn

thêm lần nữa liền thấy sự việc thực sự không ổn, lưng tôi đẫm mồ hôi

lạnh.



Bóng của chúng tôi in trên tường bị thay đổi một cách vô cùng quái dị.