Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
Chương 23 : Đại hội đệ nhất cung thủ
Ngày đăng: 18:51 18/04/20
Đại hội đệ nhất cung thủ cuối cùng cũng đến.
Đối với Đại Sở mà nói, đây là đại hội lớn nhất trong các đại hội, thu thập các cao thủ cung xạ trên giang hồ được tổ chức năm năm một lần nên rất hoành tráng và được người khắp thiên hạ ngóng mong tới.
Đại hội được chia làm ba ngày.
Ngày thứ nhất là cuộc thi xạ tiễn. Năm mươi người bắn trúng nhiều hồng tâm nhất sẽ được lọt vào vòng đấu, tiếp tục kì chiến ngày thứ hai ngay sau đó.
Ngày thứ hai là cuộc thi săn chim trời. Chỉ có năm người săn được nhiều chim nhất nhanh nhất mới được lọt vào trận chung kết.
Ngày cuối cùng cách ngày thứ hai năm ngày. Cách thức thi do Đô thống Đại nguyên soái Diệp Khiết Lâm chỉ định, sẽ được chính thức công bố vào ngày cuối cùng. Người thắng cuộc sẽ được phong làm thượng quan tam phẩm đội trưởng đội cấm vệ quân cùng mười vạn lạng bạc. Ngoài ra còn được hưởng đặc ân của hoàng thất, nhận được rất nhiều vàng bạc châu báu.
Thành Tây An khi thường đã rất đông đúc nhộn nhịp, nay lại tổ chức Đại hội đệ nhất cung thủ tại trại doanh phía Bắc thành càng khiến cho nơi đây náo nhiệt ồn ã. Tập trung rất nhiều bách tính tứ phương cùng các hảo hán trên giang hồ hội về một phương.
Có ba lý do khiến cho Đại hội được tất thảy chúng nhân trong thiên hạ mong đợi đó là.
Thứ nhất: Số tiền thưởng mọi năm đều rất lớn, năm này con số đã lên đến mười vạn lạng bạc. Chính vì thế chúng bách tính rất muốn xem tận mắt, cao thủ nào có thể đủ bản lĩnh dành được số tiền thưởng kia.
Thứ hai: Phàm là người có thể lọt vào vòng chung kết, dù có dành thắng lợi chung cuộc hay không đều được tuyển thẳng vào hoàng cung làm cấm vệ quân hoặc thị vệ hoàng gia. Bổng lộc và phúc lợi cực kì lớn. Có rất nhiều người dốc hết mấy năm để tập luyện chỉ trông đến ngày hôm nay ra ứng tuyển mong đổi đời.
Thứ ba: Quốc Công Lưu Dĩ lên ngôi đã năm năm. Đóng góp không ít cho thiên hạ xã tắc, mở rộng giao thương, giải quyết nạn đói, đánh tan giặc ngoại bang. Đối với bách tính mà nói ngài như người nhà trời phái xuống trần gian cứu độ chúng sinh. Đại hội này lại là nơi tự do cho bách tính đến xem. Quốc Công lại là người tổ chức đương nhiên sẽ xuất hiện ở đó.
Cơ hội ngàn năm được diện kiến đương kim thiên tử, các con dân đại Sở không khỏi mong ngóng được một lần nhìn thấy dung nhan ngài, được quỳ dưới chân ngài mà cảm tạ.
Chính bởi những lý do đó mà trời vừa tờ mờ sáng, đám người từ tứ phương đã ồ ạt kéo đến trại doanh phía Bắc thành Tây An chen chúc nhau lấp đầy chỗ ngồi. Số lượng khán giả trên khán đài đến xem cuộc thi này đã đông đến độ không thể nào kiểm soát được. So ra còn đông hơn đại hội võ lâm trên giang hồ được tổ chức thường niên. Khiến cho binh lính quản sự hết sức vất vả.Xung quanh khán đài có vài đại phẩm cùng lão lão đi xem còn tranh thủ mang đến nào bánh nào quả, cung cấp lương thực cho khán giả dưới tiết trời lạnh lẽo ngày đông không từ thủ đoạn mà chặt chém giá khiến cho đám binh lính bực bội dàn xếp. La hét dẹp loạn đến tắc tiếng.
Cảnh tượng hết sức lộn xộn, ồn ào náo nhiệt a.
Đến giờ Mão, ở nơi cao nhất của khán đài. Một bóng bạch kim cao lớn xuất hiện, đằng sau là một đám cấm vệ quân cùng thị vệ theo sát. Chúng bách tính ngồi từ xa vừa thấy bóng bạch kim đã yên tĩnh lạ thường, nhất thời không nhìn rõ diện mạo người đó. Chỉ thấy bóng người đó sáng rực như mặt trời. Tựa hồ phát ra một tiết khí đáng sợ không nói thành lời cuồn cuộn trong gió khiến người nhìn từ xa cũng thấy có chút hoảng loạn.
Phía trên lôi đài. Một giọng nói sang sảng vang lên:
”Giám Quốc Công đến!!!” Chúng nhân cả ngàn người có mặt ở đó tất thảy đều lập tức quỳ sạp xuống đất cúi đầu đồng thanh:
”Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế!”
”Bình thân.” Giọng nói không lớn không nhỏ, không nặng không nhẹ điềm nhiên mà uy vũ khiến cho chúng bách tính có chút lạnh gáy.
”Tạ Quốc Công!”
Chúng nhân đồng thời đứng dậy, lại theo sự phân phó của binh lính xung quanh, trật tự ngồi theo sắp xếp, cảnh tượng ồn ã lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đám bách tính ngồi thành hàng thẳng tắp, ai có phận sự nấy, không dám ngó ngang liếc dọc hay làm ồn. Chúng nhân khuôn mặt ai nấy vàng như nghệ, cực kì nghiêm túc hướng lôi đài chờ đợi. Thao trường số người lên đến hàng vạn vậy mà tuyệt nhiên lại yên tĩnh lạ thường.Ai nấy đều biết hành vi của họ chính bởi vì bị một luồng khí vô hình nào đó từ trên khán đài phát xuống áp chế, tuyệt không dám mở miệng.Đám binh lính xung quanh vừa nãy khó khăn trấn áp chúng bách tính lộn xộn lại thấy lúc này đám người kia yên tĩnh đến phi thường sau khi bóng dáng Quốc Công vừa xuất hiện, tất thảy chúng binh lính có được một sự cảm thông hết sức sâu sắc.Bọn họ mỗi ngày đối mặt với bóng dáng bạch kim lạnh lẽo tàn nhẫn, khuôn mặt đến từ địa ngục kia sớm đã giảm phân nửa tuổi thọ. Nay lại có hơn ngàn bách tính cùng họ chịu trận, nhất thời mặt mũi tươi tắn, hoa nở đầy mặt, cực kì phấn khởi. Quả nhiên thấy người gặp họa, trong lòng vui sướng, quên cả đớn đau a.Phía Tây khán đài, có một nhóm ngườ ngồi im nửa ngày trời không chịu nổi nữa ngứa miệng nói:
”Ta đến đây là muốn được nhìn thấy dung nhan Quốc Công, ngài đứng xa vậy, cao vậy. Chuyến này đi xem như uổng công rồi!” Một lão tiều phu uể oải nói.
”Ngươi nghĩ ngươi có đủ phúc phận để chiêm ngưỡng dung nhan của ngài sao. Được nhìn thấy bóng dáng từ xa là đã phúc lắm rồi” Lão bá bá tóc bạc ngồi đằng sau nói với tới.
Chúng nhân xung quanh gật đầu đồng tình.
”Đúng đấy, tại hạ nghe nhiều người bàn tán về dung nhan ngài ấy. Kẻ thì nói anh tuấn tiêu sái, khí phách toát ra tựa tiên nhân. Kẻ lại nói hung dữ hệt như quỷ Diêm La, không biết...” Tiểu tử ngồi bên cạnh lão bá đành hanh chêm vào.
”Này, cẩn thận cái miệng của ngươi, dám bàn tán về Quốc Công, phải xem ngươi có mấy cái mạng!” Một vệ binh đứng gác gần đó nghe được vội chen vào một câu đe dọa.
Chúng nhân nghe vậy hoảng hốt im bặt, giả bộ nhìn trời nhìn đất như vừa nãy chưa từng nói gì.
Cứ như vậy vài khắc, rốt cục ngồi yên quá buồn chán cuối cùng cũng có người chịu mở miệng:
”Tại hạ nghe nói danh sách một trăm nhân sĩ sẽ thi đấu thay đổi, có một người không tham gia kì thi sơ tuyển mà được đặc cách vào đấy.” Tên tiểu tử lắm lời lúc nãy lại bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột.
Chúng nhân kinh ngạc.
”Là ai lại có bản lĩnh được đặc cách!!!”
Rất nhanh Yến Tử vội vàng thụt tay lại trưng ra bộ mặt tươi cười ôn hòa đáp:
“Hoắc tướng quân, tại hạ rất khỏe, tại hạ còn có công chuyện trong người, cáo từ trước!”
Nói rồi quay lưng bỏ đi, để lại bóng đỏ tuấn tú thẳng tắp đứng đó, môi mỏng run rẩy. Hai mắt vô hồn nhìn bóng Yến Tử đi khuất.Hạ Chí đứng bên kia đường ung dung đi tới đập tay lên vai Hoắc Sinh ôn nhu hỏi:
“Hoắc tướng quân, Triệu tiên sinh chỉ chào từ biệt, sao ngài lại sững sờ như vậy?”
Hoắc Sinh run rẩy đáp:
“Tiểu Tử đã xảy ra chuyện gì đó, hắn đang muốn dấu ta!”
“Làm sao ngài biết?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh trắng chợt, hai tay siết chặt.
“Tiểu Tử... Chưa bao giờ cười với ta...” Giọng nói trầm thấp pha chút run rẩy.
Hạ Chí thoáng sững sờ, hắn nhìn bóng người nhỏ nhắn cùng hai thị vệ thân cận đã biến mất cuối con đường. Thường ngày Triệu tiên sinh kia lúc nào cũng quạu cọ với Hoắc Sinh, còn thường xuyên cãi nhau, mặc dù giữa họ tình cảm rất tốt nhưng Triệu tiên sinh kia đối với Hoắc Sinh cách giao tiếp có chút khác người, rất yêu quý nhưng lại chưa từng ôn hòa với Hoắc Sinh, lúc nãy lại tươi cười niềm nở như vậy chắc chắn có chỗ không hợp lý. Biểu hiện khác thường này sớm đã bị Hoắc Sinh nhìn ra. Nếu đã làm ra bộ mặt đó hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Những chuyện sau đó đã cho thấy dự cảm của Hoắc Sinh là hoàn toàn chính xác.
---
Tiểu Yến Tử về đến tướng phủ, một mạch hướng thẳng đến viện đại phu, phân phó cho Sa Hỏa, Sa Thủy đứng ngoài canh cửa, một mình nàng vào tìm Cố Vệ Bắc. Vừa nhìn thấy Tiểu Yến Tử đẩy cửa đi vào, Cố Vệ Bắc không dấu nổi ngạc nhiên hỏi:
“Mẫn Mẫn, không phải muội đang thi đấu sao?”
Tiểu Yến Tử gật đầu đáp: “Muội thi xong rồi!”
“Xong rồi? Nhanh vậy sao?”
Tiểu Yến Tử ngồi xuống cạnh bàn, hai mắt thả lỏng đưa tay ra trước mặt Cố Vệ Bắc nói:
“Bắt mạch dùm muội!”
Cố Vệ Bắc thoáng ngạc nhiên, bây giờ hắn mới để ý sắc mặt Yến Tử không tốt, sắc môi bợt bạt, hai mắt đỏ âu. Mồ hôi rịn xuống hai bên thái dương, bàn tay không ai chạm lại cơ hồ run rẩy. Hắn vội vàng đặt tay lên mạch Yến tử bắt đầu chẩn mạch.
Cố Vệ Bắc càng bắt kĩ mạch, mặt hắn càng lúc càng tái nhợt. Dần dần đã như cắt không còn giọt máu, bàn tay run run, hai mắt trắng dã, cơ hồ miệng lưỡi khô khốc, trong lòng không dấu nổi đau đớn:
“Mẫn Mẫn, muội....”
Tiểu Yến Tử như đã lường trước được tình huống này, nàng cười nhẹ buông một câu:
“Muội trúng độc! Đúng không?”
“Muội biết?” Cố Vệ Bắc lại lần nữa kinh hãi.
“Thân thể của muội, sao muội lại không biết” Tiểu Yến Tử đứng dậy, tự mình châm trà uống một ngụm vừa nói vừa cười, nụ cười không tinh nghịch vui vẻ như ngày thường mà có chút buồn bã: “Gần đây mỗi đêm muội đều không ngủ được, lại thường xuyên đau đầu hoa mắt, còn bị chảy máu mũi, thần trí càng lúc càng suy giảm, móng tay lại bị thẫm màu, hôm nay vừa ngửi thấy hương dược liệu đã không chịu nổi. Vì vậy muội đoán mình bị hạ độc”
Cố Vệ Bắc không dấu nổi kinh ngạc. Triệu Mẫn mà hắn biết không phải nữ tử tinh tường y học, cũng chỉ là một tiểu thư thế gia đơn thuần, không có được tâm tư mẫn tiệp như bây giờ. Không lẽ mới chỉ ba năm không gặp. Triệu gia sụp đổ khiến Mẫn Mẫn đã biến thành con người khác nhanh như vậy sao?
Tiểu Yến Tử nhìn biểu hiện Cố Vệ Bắc chỉ cười trừ. Trước đây nàng vẫn luôn muốn trở thành bác sĩ nên đã học rất nhiều. Chỉ tiếc đến lúc thi vì Tử Du gặp tai nạn nên nàng phải chăm sóc không kịp đi thi, số tiền học ở đó lại dồn vào chữa trị cho Tử Du, lúc đó Tiểu Yến Tử lại được tuyển thẳng vào học viện nghệ thuật nên nàng sớm đã gác lại ước mơ đó. Bởi nàng đam mê y học, nên những biểu hiện bất thường của thân thể sớm đã bị nàng phát giác. Bây giờ mới chắc chắn.
“Vệ Bắc, muội là bị hạ độc gì?”
Cố Vệ Bắc như sực tỉnh, vội trở lại dáng vẻ của Cố đại phu, khuôn mặt hắn thực sự bình tĩnh, chỉ có hai bên thái dương mồ hôi nhỏ giọt, bàn tay run run siết chặt:
“Muội bị hạ Âm Quỳ!”