Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 24 : Âm độc uy hiếp mạng yến tử

Ngày đăng: 18:51 18/04/20


Bóng tím Cố Vệ Bắc vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, chỉ có đôi tay run rẩy, ánh mắt có chút rung động.



”Âm quỳ là cổ độc đến từ Cao Ly nhằm mục đích điều khiển tâm trí người khác theo ý chí kẻ hạ độc. Đây không phải độc thức thời, trong vòng một tháng bị hạ âm quỳ nếu không uống giải dược, đến hạn một tháng sẽ lập tức mất hết lý trí, bị người đó điều khiển, lúc đó không thể nào giải được nữa.”



Tiểu Yến Tử ung dung phẩm trà như đang nhàn tản chuyện ngoài đường nói:



”Không giải được sớm muộn muội cũng sẽ chết đúng không?”



Cố Vệ Bắc giật thót, đương không thể ngờ cái người họ Triệu kia có thể bình thản nói chuyện sống chết của mình bằng bộ mặt đó.



”Muội...không sợ sao?”



Tiểu Yến Tử từ tốn đáp:“Con người sớm muộn rồi cũng phải chết, muội chỉ là đi sớm một đoạn thôi!”



Cố Vệ Bắc thở dài, Mẫn Mẫn dịu dàng yếu ớt từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ kiên cường như vậy. Nàng không sợ. Nhưng hắn sợ. Lẽ nào nàng chưa từng nghĩ đến hắn sao?



”May mắn là muội kịp thời phát hiện ra. Còn bảy ngày nữa là tròn tháng, ta vẫn có thể giải kịp.”



Tiểu Yến Tử hờ hững gật đầu. Đối với chuyện sống chết nàng vốn không sợ hãi. Kiếp này của nàng nếu có thể dành được mười vạn lạng kia trả nợ cho Triệu gia, chữa bệnh cho đai ca, nàng cũng không có gì lưu luyến hơn. Dù sao sống hai kiếp, kiếp nào nàng cũng đơn độc như vậy.



Bỗng nhiên trong đầu nàng xẹt qua bóng dáng bạch kim nào đó. Tim Yến Tử đột nhiên đập mạnh, da đầu tê rần, máu huyết trào ngược, thoáng chốc nàng cảm nhận thân thể run lên, nàng vội vã chỉnh đốn lại ý thức. Bình tĩnh thở đều, nuốt cảm xúc lúc nãy xuống. Tại sao giữa lúc sống chết này nàng lại nghĩ đến Lưu Dĩ? Không lẽ cái cảm giác sống chết đảo lộn khi đứng trước mặt hắn ảnh hưởng đến nàng nặng như vậy. Không được rồi. Cứ như vậy nàng sẽ chết trước khi độc kịp phát tác mất.



Cố Vệ Bắc như sực nhớ ra điều gì vội hỏi:



”Kẻ hạ độc chắc chắn là người Cao Ly, muốn điều khiển muội viết ra công thức rèn kiếm, lấy bí mật quân doanh. Mẫn Mẫn, muội có phát hiện âm quỳ xuất hiện từ đâu không?”



Tiểu Yến Tử nhanh chóng bỏ suy nghĩ lúc nãy về Lưu Dĩ ra sau đầu, nàng đăm chiêu một lúc. Khuôn mặt lãnh đạm khác hẳn ngày thường nghi hoặc:



”Nếu muốn hạ độc, hung thủ sẽ phải hạ trực tiếp vào đồ ăn thức uống hằng ngày của muội, nhưng mọi thứ trước khi muội chạm vào đều đã được Sa Hoả, Sa Thuỷ nếm qua, tại sao lại chỉ có muội trúng độc?”



”Chuyện này...”Cố Vệ Bắc giải thích: “Âm quỳ là loại độc rất khó phát hiện. Nếu như dùng với số lượng nhỏ như nêm nếm thì không đủ ngấm vào huyết tuỷ, hai thị vệ kia chỉ làm việc kiểm tra độc tức thời, vì vậy mà không hề hấn gì”



Tiểu Yến Tử “Ồ” một tiếng. Thật may chỉ có một mình nàng trúng độc. Lỡ hai người kia có bề gì, gia sản của Yến Tử sao đền nổi. Nàng còn nợ ngập đầu kia kìa.



”Mẫn Mẫn, muội có nghi ngờ ai không?”



Tiểu Yến Tử ngẫm ngẫm một lúc mới đáp:



”Những người trực tiếp động vào thức ăn nước uống của muội chỉ có thể gói gọn trong mười người. Đám người đó muốn hạ thủ nhưng xung quanh muội vốn không có kẽ hở nên mới dùng hạ sách này!”



Cố Vệ Bắc mặt sa sầm, con ngươi đen thoáng nét kinh ngạc.



Hắn không ngờ được Mẫn Mẫn nhu mì an phận của hắn bây giờ lại mang một thân phận khác, tâm tư khác, sớm đã biết có kẻ gần bên hạ độc mà vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra như vậy.



Là nàng thật sự không sợ hay là cố tình che dấu nỗi sợ hãi bằng khuôn mặt tinh nghịch đó.



Cố Vệ Bắc hướng tủ thuốc lấy ra vài viên dược đưa cho Yến Tử.




”Chỉ cần bắt được tên Cao Ly hạ độc, dùng máu của hắn nuôi mười cổ trùng luyện dược, độc tố sẽ nhanh chóng được hoá giải!”



Lưu Dĩ không đáp, hắn đứng dậy thẳng một đường hướng cửa mà đi, bóng bạch kim cao lớn không biết từ lúc nào mang theo sát khí lướt đi. Mỗi bước chân đều vững như bàn thạch, đầy tức giận cũng không kém phần bi thương. Bóng dáng Lưu Dĩ bị gió lạnh cuốn lấy, mập mờ xa khuất.



Cố Vệ Bắc bước ra ngoài sảnh nhìn lên mái nhà nói với lên:



”Hoắc tướng quân, không còn ai nữa, xuống đây đi!”



Bóng áo đỏ phất phơ cùng gió nhẹ nhàng đáp xuống.



Cố Vệ Bắc từ lúc bị Lưu Dĩ đạp cửa xông vào đã vô tình nhìn thấy bóng đỏ quen thuộc đồng thời xuất hiện nhưng lại chốc lát biến mất. Với khinh công quỷ dị của Hoắc Sinh và thâm tình mười năm bằng hữu Cố Vệ Bắc dễ dàng đoán được Hoắc Sinh là ngồi trên mái nhà nghe lén.



”Không ngờ đường đường là tướng quân đại sở lại có hành vi nghe lén bất nhã như vậy.” Cố Vệ Bắc hừ mũi.



Hoắc Sinh dường như không để lời nói khích bác kia vào tai. Bóng đỏ đơn độc, thẳng bách như tùng, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt mơ hồ không đáy. Bàn tay siết chặt đến lộ từng đốt xương trắng:



”Có thật Chỉ cần tìm ra nội gián Cao ly có thể giải được độc của Tiểu Tử?”



Cố Vệ Bắc vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi gật đầu.



”Đúng vậy, âm quỳ được luyện ra từ máu kẻ hạ độc hắn mới có được khả năng điều khiển lý trí người khác. Máu của hắn cũng đồng thời là thuốc dẫn, có thể biến thành giải dược.”



Hoắc Sinh hai mắt đỏ âu ngập tràn sát khí, siết chặt bảo kiếm trong tay, bóng đỏ vô hình phát ra nộ khí xung thiên gầm gừ:



”Dù cho phải đào ba tấc đất phủ tướng, ta cũng sẽ tìm ra tên nội gián dám hạ độc ngay dưới mí mắt ta. Muốn điều khiển Tiểu Tử, phải xem hắn có bao nhiêu cái mạng!”



Lời nói vừa dứt, bóng đỏ cũng đã biến mất nhanh không kịp chớp mắt.



Cố Vệ Bắc thẫn thờ nhìn bóng Hoắc Sinh đi khuất, thì thầm với gió:



”Cũng đã lâu lắm rồi, ba người chúng ta cùng toàn tâm làm một việc.” Nói rồi xoay lưng hướng phòng thuốc bước vào.



Cánh cửa vừa khép lại, bóng tím của Cố Vệ Bắc cầm một cuốn sách ra, lật đến một trang ở giữa.



Phía trên cùng có viết về một loại độc tên Âm quỳ, phía dưới trong phần giải dược có ghi:



Âm quỳ là độc dược điều khiển tâm trí. Sau một tháng bị hạ độc, người bị hạ âm quỳ sẽ bị kẻ hạ độc điều khiển lý trí, mười ngày sau sẽ lập tức tử vong.



Người trúng âm quỳ để giải dược phải dùng máu kẻ hạ độc nuôi mười cổ trùng quý mới có thể luyện ra giải được.



Trong quá trình giải độc, nếu để tâm tình lao lực quá độ, không tiết chế được cảm xúc sẽ lập tức tẩu hoả nhập ma. Hậu quả khôn lường.



Cố Vệ Bắc gấp cuốn sách lại, tự mình lẩm nhẩm: “Hy vọng Mẫn Mẫn không để tâm tình lao lực, như vậy mới có thể bảo toàn mạng sống!”



Bên ngoài gió đông gào thét, một bông tuyết trắng lập lờ phủ xuống trên nền đất lạnh rồi nhanh chóng tan đi.