Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 69 : Tác thành

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


“Bùm Bùm!!!”



Hậu viện, nơi chế tạo thuốc nổ được dành riêng cho vị vương phi bất tài nào đó trong tướng phủ vang lên tiếng nổ đinh trời nhức óc, khói bụi mù mịt bay tả tơi. Sau đó liền thấy hai bóng Sa Hỏa, Sa Thủy chạy ra cửa chính. Chỉ Nam, Chỉ Thiên ra cổng phụ, không quên kéo theo vị vương phi nào đó mặt mũi tèm lem ho khan đến mấy tiếng.



Người cuối cùng ra khỏi hậu viện là nam nhân mặt mũi đen hơn than, tóc tai toán loạn nhìn không ra hình người, thở phì phì oán hận nhìn Tiểu Yến Tử.



“A, Hạ Chí đại nhân, thực ra bình thời bổn cung chế tạo rất nhanh, rất chính xác. Nhưng con người cũng chỉ là phàm phu tục tử, không phải thánh nhân, cũng có lúc này lúc kia. Pháo hoa lớn không phải thứ dễ làm, chí ít cũng mất đến năm bảy ngày chế tạo, trong quá trình chế tạo không tránh khỏi sai xót nổ bừa...” Tiểu Yến Tử cười khan nói một tràng nhằm xoa dịu bộ mặt tức giận đã đen hơn cả Bao Chửng kia.



“Vương Phi nương nương!” Hạ Chí tức giận quát lớn: “Nương nương đã nhận của thần hơn năm trăm lạng bạc, hứa ngược xuôi hai ngày là xong. Vậy mà cái gì đây? Cái gì đây?”



Hạ Chí chỉ tay vào hậu viện, nơi chỉ có một bãi đất trống chứa đầy thuốc nổ và một cái lỗ to tướng đen xì. Chắc cú rồi, cái lỗ đó là do cú nổ vừa rồi tạo ra chứ còn gì nữa.



“Ai nha, tức giận không tốt cho sức khỏe. Hạ Chí đại nhân phải rõ hai ngày này bổn cung cực kỳ bận rộn, ngày lo cơm ba bữa của Quốc Công, lại còn chỉ đạo mài kiếm, rồi lại chăm chút chỉ đạo công trình cố phủ. Làm người cũng không nên quy tắc quá. Thôi thì dời lại cho ta dăm bảy ngày đi” Tiểu Yến Tử vừa phủi tà áo vừa không ngừng nịnh nọt.Chậc chậc, nếu không phải nàng đang thiếu năm trăm lạng bạc để xây thêm một tiểu viện cố phủ, còn phải cố đấm ăn xôi như vậy sao. Haiz, đã nghèo còn đeo thêm cái eo.



Hạ Chí hừ lạnh: “Cái gì mà lo cơm ba bữa. Nương nương ngay cả nấu một bát cơm còn không nấu được, đã vậy còn làm cháy cả phòng bếp của đại tướng quân, cung nhân hầu hạ thiên tuế thiếu hay sao mà đến lượt người lo. Còn nữa, chuyện rèn kiếm người đã bàn giao kinh nghiệm hết cho Triệu quản công, người thậm chí không cần đến xưởng. Còn chuyện xây dựng cố phủ. Không phải người đẩy hết sang cho Hoắc tướng quân sao. Suốt hai ngày nay, ngoài rủ rê gia môn đại tướng quân đánh bạc, thần không thấy nương nương bận rộn gì cả.”



Sa Thủy, Sa Hỏa đứng bên cạnh không khỏi gật đầu tán dương. Đồng chí này quá thực thẳng thắn thật thà, dám bắt bẻ vương phi như vậy. Không nghĩ đến chuyện nàng sẽ trả thù, không biết là thật thà hay ngu ngốc đây.



Tiểu Yến Tử trợn mắt: “Này, đừng tưởng năm trăm lạng bạc của ngươi là lão thiên, đưa ta rồi muốn nói nhăng nói cuội là được. Ngươi cứ ngồi đó mà chờ, ta sẽ hoàn thành pháo hoa siêu đặc biệt trong ba nốt nhạc cho ngươi xem.”



Chúng nhân có hơi kinh ngạc. Chà, lần này không nói xiên nói xỏ, cũng không trả đũa mà ngoan ngoãn đi làm, đúng là chuyện hiếm gặp.



“Hỏa huynh, sao ta cứ cảm thấy dạo này vương phi rất lạ.” Sa Thủy khoanh tay đứng nhìn Yến Tử đã ngồi vào bàn tỉ mỉ ngâm cứu thuốc nổ nói.



“Ừm, ta cũng thấy vậy.”



“Ta cũng vậy!” Hạ Chí bồi một câu: “Nương nương không phải là nhiệt tình quá mức bình thường sao?”



“Không chỉ có nhiệt tình. Mà còn là siêng năng bất ngờ.” Sa Hỏa nghiêm giọng đáp.



“Thì ra không chỉ mình ta thấy lạ.” Sa Thủy cười ngẫm: “Trước đây làm việc gì, nương nương cũng đều thư thả mà làm nhưng dạo này lại như có ai hối thúc. Làm việc đều rất khẩn trương. Ngay cả đánh bạc cũng không bỏ xót bất kỳ giờ nào. Một ngày nàng kiếm được biết bao nhiêu đều đổ vào xây cố phủ, một cắc cũng không lấy của thiên tuế.”



Hạ Chí xoa cằm nói: “Từ vài ngày trước, nương nương đã luôn đốc thúc rèn kiếm, mất cả ngày truyền đạt lại kinh nghiệm của nàng cho Triệu quản công. Lại mất đến mấy ngày chế tạo mấy tấn thuốc nổ. Tần suất làm việc có thể nói là quên ăn quên ngủ.”



Tại sao lại có sự khác thường như vậy, không một ai biết.



“Hôm qua ta có bẩm báo chuyện này với Quốc Công, người xem chừng cũng không hề hay biết nguyên do. Nương nương lại rất bướng bỉnh, cho dù thiên tuế có hỏi, người cũng không chịu nói. Dạo này nương nương lại bày đủ thứ lấy lòng Quốc Công, tất bật khiến thiên tuế luôn vui vẻ, khiến cho thiên tuế không có thời gian để tâm những điều khác lạ xung quanh nàng.” Sa Thủy bất lực đáp.



“Ngoài sa trường vẫn đang ổn định, cũng không có ai đốc thúc chế tạo những thứ này. Vậy rốt cuộc nàng cố gắng hoàn thành sớm nhất để làm gì?” Hạ Chí vẫn không ngừng nghi vấn.



Hai ngày trước hắn nghe nàng mồi chài chế tạo được loại pháo hoa siêu đẹp hệt như pháo hoa nàng chế tạo vào đêm giao thừa với giá năm trăm lạng bạc. Sau một hồi mùi mẫn, cuối cùng Hạ Chí cũng móc hầu bao để chế tạo. Nhưng xem chừng nàng quá bận rộn những việc khác mà quên mất chuyện này.



“Ta có cảm giác.” Sa Hỏa chăm chú nhìn Yến Tử vẫn miệt mài trong đống thuốc nổ nói: “Nương nương đang chuẩn bị mọi thứ trước khi rời đi.”



“Đi đâu? Từ lúc nàng đến kinh thành đã sống ở tướng phủ. Không lẽ nàng định quay về phủ Quốc Công?” Hạ Chí nghi hoặc.



Sa Thủy phất tay: “Không phải, nếu chỉ đơn giản quay trở về Quốc Công phủ, nàng không cần gấp rút hoàn thành những công việc này.”



Hạ Chí bắt đầu vò đầu bức tai: “Vậy rốt cuộc là đi đâu?”



“Không biết được.” Sa Hỏa hờ hững đáp: “Nhưng cho dù nương nương đi đâu. Sa Hỏa ta cũng quyết đi theo nương nương.”



Sa Thủy ngẩn mặt nhìn Sa Hỏa, khẽ giãn ra một nụ cười đặt tay lên vai Sa Hỏa nói: “Huynh đệ tốt. Ta cũng vậy.”
Đám nô bộc nhao nhao, gật đầu đồng tình. Tỏ vẻ đui mù nói:



“Không thấy, nô tỳ không thấy gì cả.”



“Không nhìn thấy Hoắc đại tiểu thư đang nằm trong lòng Cố đại phu.”



“Hoàn toàn không nhìn thấy...”



Một tên tiểu nô còn nhỏ tuổi, chỉ vào bên trong phòng nói lớn:



“Mắt mọi người bị làm sao vậy. Rõ ràng đó là Hoắc đại tiểu....”



“Đã nói không phải mà, cái tên này, người dám đi mách Hoắc đại tướng quân, ta chắc chắn sẽ phạt ngươi, nhét vào mặt ngươi năm mươi lạng bạc và một bữa cơm thịnh soạn. Cho ngươi sung sướng chết.” Tiểu Yến Tử cười tươi dọa dẫm.



Tiểu nô bộc nghệt mặt ra như ngỗng. Cái thứ hình phạt kiểu gì vậy???



Nghe đám người lao nhao ngoài kia. Cố Vệ Bắc liền đen mặt. Có thể loại nào bị thương đến khám mà lại dẫn theo cả đám người như vậy chứ. Mà rõ ràng có bị thương ở đâu đâu. Lại trùng hợp một đám nô bộc tập trung ở đây. Đây là vô tình hay hữu ý.



“Cố ca.” Hoắc Kỳ Thư nằm trong chăn thều thào.



Cố Vệ Bắc ngẩn mặt nhìn Hoắc Kỳ Thư thẹn thùng cúi mặt.



“Muội nên làm gì đây. Phụ thân chắc chắn sẽ...”



Cố Vệ Bắc cắn môi, vươn tay ôm lấy Hoắc Kỳ Thư vào lòng: “Kỳ Thư, đừng lo lắng. Cố Vệ Bắc ta sẽ chịu trách nhiệm với muội.”



“Thật chứ?” Hai mắt Hoắc Kỳ Thư sáng lên.



“Ta nào có bao giờ gạt muội?”



Hoắc Kỳ Thư mỉm cười mãn nguyện nằm trọn trong vòng tay Cố Vệ Bắc.



Hạnh phúc là tự ta tìm lấy, nếu chỉ chờ đối phương trả lời. Có thể sẽ phải chờ cho đến khi tất cả trở thành cát bụi. Vậy tại sao không đánh liều một lần. Thà một lành liều mạng mà vụt sáng, còn hơn cả đời nhu nhược chìm trong bóng tối.



Cố Vệ Bắc mỉm cười hạnh phúc. Đáng ra hắn nên làm điều này lâu rồi mới phải.



Bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng cười lớn của Tiểu Yến Tử. Liền sau đó nàng lại ung dung đẩy sập cửa đi vào, nói:



“Hai vị cứ yên tâm. Có Giám Quốc Vương Phi ta làm chủ hôn. Còn sợ gì hay sao? Ta sẽ lập tức xin chiếu chỉ của Quốc Công, ban hôn cho hai người.”



Cố vệ Bắc buông Hoắc Kỳ Thư ra, khẽ giãn ra một nụ cười đáp:“Cảm tạ muội. Mẫn Mẫn.”



Yến Tử cười lớn: “Cảm tạ gì chứ. Huynh phải đối xử tốt với Kỳ Thư, nếu không đừng trách muội.”



Cố Vệ Bắc gật đầu. Hoắc Kỳ Thư khẽ cúi đầu nói: “Kỳ Thư tạ ơn Mẫn tỷ.”



Tiểu Yến Tử xoa đầu Hoắc Kỳ Thư một cái nói: “Không cần đa lễ. Hai người nghĩ ngơi đi.”



Nói rồi xoay gót rời đi, nàng bước ra ngoài viện phủ rộng lớn, nhìn đám mây nhẹ trôi, trong lòng ngậm một tiếng thở phào.



Ở thế giới này. Ta lại làm được một việc tốt. Nếu một ngày nào đó ta biến mất. Họ sẽ nhớ đến ta chứ?