Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 70 : Vị sư già

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Hôm nay phủ thừa tướng đặc biệt ồn ào tấp nập. Người qua kẻ lại nhiều không kể siết. Số là đại tiểu thư nhà họ Hoắc sắp lên kiệu hoa, vậy nên mới có chuyện đèn hoa lụa đỏ sáng rực khắp mọi nẻo đường tướng phủ.



Lưu Dĩ vừa về đến cổng phủ, không để hắn kịp mở miệng hỏi. Ôn gia đã nhanh miệng bẩm báo:



“Vương Phi nương nương đang ở đại sảnh, cùng Hoắc gia bàn bạc chính sự cho đại tiểu thư.”



Tiểu Yến Tử trước khi được gả cho Lưu Dĩ, đã nhận Hoắc Tâm làm nghĩa phụ, vậy nên chuyện nàng tham gia bàn bạc là hoàn toàn có cơ sở. Lần này lại đích thân nàng làm chủ hôn, nên mới thích thú tham gia náo nhiệt.



Lưu Dĩ không đáp lời, bước chân chỉ lặng lẽ đi đến đại sảnh cùng người nào đó tham gia náo nhiệt.



Đại sảnh rộng lớn dăng đầy lụa đỏ. Ở chính giữa đặt rất nhiều sính lễ lớn. Trên bàn trà. Hoắc Tâm đại tướng cùng phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhà. Hoắc Thiện Hoắc Sinh ngồi dưới một bậc, sau cùng là gia môn Hoắc thị.



Ngang hàng với hai vị chủ nhà là bạn vương phi nào đó đang cười tươi như hoa, tỉ mỉ đong đếm từng rương sính lễ.



Hoắc gia đang ồn ào tính toán, bàn luận lễ cưới thì từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cùng khí thế cường đại của Quốc Công nào đó liền im bặt vội vã quỳ xuống thi lễ.



Lưu Dĩ khoát tay miễn lễ, rảo bước đến bên cạnh Tiểu Yến Tử, nắm lấy eo nàng để nàng ngồi xuống long sàn đã được chuẩn bị cùng hắn.



Vẻ mặt của hắn khi nhìn thê tử quá đỗi dịu dàng, khiến cho ai nấy lầm tưởng có thể hắn đã thay đổi. Nhưng ánh mắt hắn vừa rời khỏi nàng lập tức phát ra tia u lạnh khiến người nhìn không dám nhìn thẳng.



Chúng nhân đồng thời thở hắt ra. Lưu Dĩ vẫn là Lưu Dĩ mà thôi.



“Bổn vương đến đây, không phiến Hoắc gia bàn chuyện chứ?”



Hoắc Tâm đại tướng vội vã ôm quyền:



“Được sự góp mặt của Quốc Công là ân sủng mà Hoắc gia khó cầu.”



Lưu Dĩ nghiêm nghị đáp.



“Đại tướng quân không cần để tâm đến bổn vương. Tướng quân đã nhận vương phi làm nghĩa tử, bổn vương đến đây coi như giúp nàng làm tròn đạo hiếu.”



Chúng nhân nhất thời cứng ngắc như đá liếc mắt đến vị vương phi cao cao tại thượng đang ngồi bên cạnh Lưu Dĩ kia, trong mắt vừa kinh ngạc vừa nể phục vừa ghen tị.



Nữ nhân này quả thực may mắn, được Lưu Dĩ ra mặt dù chỉ là nghĩa tử trên danh nghĩa.



Hoắc Sinh khẽ liếc đến hai thân ảnh ấm áp bên kia, mắt đào chìm trong bóng tối u uất.



Tiểu Yến Tử giãn ra một nụ cười ngọt ngào nhìn nam tử của nàng nghiêm túc như một ông cụ. Vẻ mặt lúc này và lúc trên giường cứ như là hai người khác nhau. Lúc ở riêng với nàng lại trở thành một người khác nữa.



Nam nhân này thật....đáng yêu.



“Hoắc Tâm thụ sủng nhược kinh, không biết dùng lời nào để diễn tả niềm vui này. Hoắc Tâm thay mặt Hoắc gia tạ chủng long ân.”



Đại tướng quân khẽ ôm quyền thi lễ. Lưu Dĩ gật đầu phất tay: “Thỉnh!”



Hoắc gia bắt đầu thảo luận vấn đề cưới hỏi, chỉ là không khí nghiêm túc hơn, không lộn xộn không la lối. Tựa như người nào đó dù không mở miệng nhưng khí thế cường đại vẫn dễ dàng khiến cho chúng nhân không khỏi lạnh gáy, nói năng cũng vô thức nhỏ nhẹ.



Chậc, sao không khí bức bối vầy nè.



Trong khi chúng nhân cực kì thận trọng. Vị vương phi nào đó lại hết sức thoải mái ngồi chiêm ngưỡng từng đường lụa trong rương sính lễ của Hoắc Kỳ Thư.



“Nàng thích sao?”



Lưu Dĩ đảo mắt qua đống lụa đang làm Tiểu Yến Tử mờ mắt, lâu nay hắn chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này. Thấy nàng để tâm như vậy cũng bắt đầu suy nghĩ.


Bất giác bên tai hắn vang lên giọng nói trầm nhẹ thanh thoát của nàng.



“Tiểu Yến Tử là tên thật của thần thiếp, không phải tên tục.”



Bàn tay Lưu Dĩ sững lại, Tiểu Yến Tử buông tay ra để nàng đối diện với hắn.



“Thiếp cũng không phải là Triệu Mẫn.”



Lưu Dĩ lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng không nói một lời.



“Thế giới của thần thiếp ở một nơi rất xa. Những gì thiếp biết đều học được ở đó.”



Tiểu Yến Tử sớm đã nghe được cuộc đối thoại, lần này không còn gì để che dấu. Nàng bất chấp hậu quả, khai thật ra.



Lại nhìn vẻ trầm mặc của Lưu Dĩ, lòng không khỏi thắt lại.



Lưu Dĩ đưa tay ôm lấy má nàng nói:



“Thì sao?”



Kinh ngạc là hai từ để diễn tả tâm trạng Tiểu Yến Tử, nàng ngơ ngác nói:



“Người không giận thiếp che dấu?”



Đôi mắt Lưu Dĩ lành lạnh lại sáng chói, hắn đẩy nàng vào lòng ngực dịu dàng nói:



“Là thiên nhân hay phàm nhân thì đã sao. Bổn vương yêu Tiểu Yến Tử không ai đủ tư cách phủ nhận. Chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh bổn vương, đời đời kiếp kiếp toàn tâm toàn ý với bổn vương, những thứ còn lại bổn vương đều không cần.”



Trái tim Yến Tử siết lại, nàng ngẩng mặt mỉm cười dịu dàng.



“Cảm tạ người. Lưu Dĩ!”



Lưu Dĩ phất tay để ảnh vệ rời đi, còn không quên đóng cửa.



Bên trong phòng đôi mắt phượng sáng ngời vẫn không rời khỏi mặt nàng. Cúi đầu phủ môi lên môi nàng bắt đầu dây dưa, bàn tay khéo léo tháo phắt tiết y của nàng xuống luồn tay vào trong bầu ngực to tròn xinh xắn.



Lưu Dĩ tựa lưng vào thành ghế, để nàng ngồi lên đùi hắn, hai chân dạng ra. Môi mỏng trượt xuống mân mê lấy vòm cổ trắng nõn quen thuộc, bàn tay âu yếm vuốt ve đôi ngực trắng.



Lưu Dĩ rời khỏi cổ nàng, ngẩng mặt lên âu yếm nhìn nàng.



“Từ mai, nàng chỉ được phép ở trong tầm mắt của bổn vương, hiểu không?”



Hái má Tiểu Yến Tử đã đỏ ửng, nhiệt huyết trong cơ thể cuộn trào, trong lúc nàng chưa kịp đáp lời đã cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc đâm xuyên vào thân thể khiến nàng khó chịu ư lên một tiếng. Gục mặt vào lồng ngực hắn, nàng nhẹ nhàng gật đầu.



“Lưu Dĩ! Người là của thần thiếp. Thần thiếp sẽ không bao giờ rời xa người.”



Đôi mắt Lưu Dĩ sáng rực vui vẻ, hắn nắm lấy eo nàng bắt đầu kéo nàng lên xuống, nhấp nhô. Cùng chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào, dục vọng kịch liệt, hai thân thể như hoà làm một. Tràn đầy tình nồng yêu thương.



Trong ngự thư phòng chỉ nghe tiếng rên khẽ của nàng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp của hắn. Trăng non như ngại ngùng quay đi, để lại bầu không khí ám muội ấm áp đó.



Đôi uyên ương vàng ngọc kia không thể biết. Đêm ái ân này là đêm cuối trước khi bão tố nổi lên, dây tơ hồng bị cắt đứt. Không gian và thời gian bị đảo lộn.



Sinh ly tử biệt đã đến hồi mở ra.



---