Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 72 : Thái tử đại Tần

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Đôi lời tác giả: Chúc mừng sinh nhật độc giả Huyền Anh Uchiha. Chúc bạn luôn vui vẻ và thành công trong cuộc sống. Cám ơn bạn đã luôn yêu mến Dĩ ca – Yến Tử.Hân hạnh gửi chap này làm món quà sinh nhật cho bạn! Chân thành gửi lời chúc tốt đẹp đến Huyền Anh.



---------



Lúc nửa đêm bóng tối dày đặc, chỉ có đốm đuốc trên tay quân lính đang bao vây kinh thành rực sáng.



Giờ Tuất ngày thường đáng lẽ đã đến lúc nhà nhà yên giấc nồng, nhưng hôm nay, một trong vạn gia môn kinh thành đèn đóm sáng rực, ngay cả tiểu tử trong nhà cũng bị quan binh đánh thức, khiến cho gia chủ vừa đi xa về không khỏi cau mày:



”Đại nhân! Hỏi khí không phải. Chúng tiểu nhân rốt cuộc làm gì nên tội mà bị khám xét đến mấy canh giờ như thế này?” Vị đại hán uỷ khuất dò hỏi người y phục ảnh vệ mặt lạnh như tiền đứng trước mặt.



Sa Hoả đứng yên không đáp, chỉ đảo mắt quan sát mọi ngóc nhà chờ cho quan binh báo cáo.



”Không thấy!”



Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Sa Hoả sa sầm nghiêm trọng. Hắn phất tay một cái, quan binh cùng ảnh vệ lập tức biến mất, chỉ để lại gia chủ một gia đình ở phía Bắc kinh thành ngây mặt nhìn nhau.



”Tướng công! Chàng không biết sao còn hỏi?” Vị đại thẩm cao giọng nói.



”Chuyện gì?”



”Ai nha, chuyện là Giám Quốc Vương Phi sớm nay đã bị người ta bắt đi rồi, tin tức chấn động vậy sao giờ chàng mới biết.”



Vị đại hán vẻ mặt kinh hãi như không thể tin vào tai mình.



”Thật sao? Sớm nay ta vừa từ trên núi về, nghe nói kinh thành đang rất loạn, không ngờ là vì chuyện này!”



”Tướng công à, kinh thành không chỉ loạn thôi đâu. Mà còn rất rất loạn đấy. Chàng không biết từ sau khi nàng thành thân cùng thiên tuế. Sở quốc này đã coi nàng như mẫu nghi thiên hạ, một mực sùng bái. Sau đó nàng còn giúp bách tính Tô Châu giải hoạ, biến giữ thành lành. Khỏi phải nói, nàng đã sớm trở thành thánh nhân trong mắt bách tính. Chính vì vậy, nghe tin nàng bị bắt đi, dân chúng đã rất cuồng nộ. Kết hợp với quan binh cùng đi tìm nương nương.”



”Ồ.” Vị đái hán không khỏi nể trọng lại nghi hoặc: “Ta từng nghe thiên tuế rất sủng nàng, lúc này nàng lại bị bắt dưới mí mắt. Thực tò mò không biết thiên tuế như thế nào rồi.”



”Còn làm gì nữa chứ.” Vị đại thẩm tất bật dọn dẹp đống đồ đạc bị quan binh bới tung đáp: “Nghe nói quan binh phủ tướng đã được phái đi hết. Người của tướng phủ đang rất loạn. Nghe nói là Quốc Công đích thân đuổi theo hai kẻ tình nghi, nhưng thời gian bọn chúng tháo chạy đã lâu, công phu xem chừng không tồi nên đã sớm mất dấu. Vì lẽ đó mà mọi con đường thiên tuế đi qua đều bị hư hại nghiêm trọng.”



”Hả! Chỉ là đuổi theo kẻ tình nghi, sao đường lại bị hư hại?” Đại hán ngẩn mặt không hiểu.



Đại thẩm lắc đầu thở dài: “Ai cũng biết Quốc Công hiện rất giận dữ, không tìm được thê tử, người lại trút hết cơn giận vào thiên hạ, sẵn sàng san bằng bất cứ vật cản đường nào.”



”Đến mức đó sao?” Đại hán trố mắt ba lên một tiếng. “Đám khốn kiếp đó nếu bị Quốc Công bắt được, phỏng chừng mười tám đời tổ tông nằm cũng không xuống.”



”Phải phải.....”



Trong gian nhà nhỏ vọng lại tiếng hàn huyên của phu thê nhà nọ, tiếng nói thưa dần rồi im bặt.



Cách đó không xa là đám quan binh cùng ảnh vệ đang vừa lục lọi tìm người vừa dựng lại cây cối, mảnh vỡ ven đường.



”Chỗ này....” Hạ Chí đen mặt dựng lại đống cây ven đường: “Không phải lại do Quốc Công đốn hạ chứ?”



Quan binh lật đật dọn dẹp chỉ tay qua đống gạch đổ nát bên kia đường, so ra sức công phá gấp đôi đáp: “Chỗ bên kia mới là do Quốc Công hạ thủ.”



”Vậy còn đống cây này?” Hạ Chí không khỏi nghi hoặc.



”Là Hoắc tướng quân. Ngài ấy chỉ vừa rời khỏi đây. So vẻ rất tức giận không thua kém Quốc Công.”



Hạ Chí trợn mắt kinh hãi.



Nữ nhân đó rốt cuộc có gì có thể khiến hai đại nam nhân đại Sở này điên đảo như vậy.



”Vậy Hoắc tướng quân đã đi đâu rồi?”
Lục Tiểu Phụng có chút kinh ngạc dò xét. Nữ tử này...



”Thái tử điện hạ, cổng thành đã mở rồi.” Một tên hắc y từ bên ngoài xông vào báo cáo.



Thái tử sao?



Tiểu Yến Tử không dấu kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, vẫn biết hắn là hoàng thân nào đó của Tần Quốc, chỉ không ngờ hắn lại là Thái tử. Vừa lúc nãy Chiêu Dương lại gọi hắn là gì đó...



Doanh Tắc!



Thái tử Doanh Tắc của Tần Quốc.Mắt Yến Tử trợn ngược.Không phải chứ. Hắn là...



Lục Tiểu Phụng không nói gì, lập tức nắm eo Yến Tử thi triển khinh công rời đi.



Tiểu Yến Tử mở tròn mắt nhìn nghiêng vẻ mặt lãnh đạm bình thản của Lục Tiểu Phụng. Bàn tay hắn siết chặt lấy eo nàng, cùng nàng đạp gió, bay lên không trung.



Mây vờn quanh trăng lạnh.



Hạ nguyệt ánh lên đôi mắt phượng hoàng bình ổn.



Người đang nắm eo nàng bay trên không trung này chính là Tần Chiêu Tương Vương Doanh Tắc, vị vua thứ ba mươi ba của nước Tần, ông tổ của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, lên ngôi khi tròn hai mươi tuổi, tức hai năm nữa hắn sẽ nắm thiên hạ đại Tần. Là một danh nhân chính cống, ông vua uy quyền của thời Chiến Quốc.



Á, sao có thể. Một kẻ ăn chực lại trở thành trùm cuối, cái lý gì đây???



---



Trên đoạn đường vắng lặng, xuất hiện một đám quan binh đèn đuốc sáng trưng, dẫn đầu là hai bóng một bạch kim một đỏ đang hết tốc lực thi triển khinh công đạp gió lao đi. Vẻ mặt ai nấy ngưng trọng đằng đằng sát khí hệt như lâm đại địch. Nhất là vị bạch kim dẫn đầu, có thể so ngang với quỷ thánh Diêm La.



Bóng người như hư ảo lướt đến một ngôi nhà hoang nằm khuất sâu trong khu nhà mái tranh đơn sơ.



Lưu Dĩ đạp cửa xông vào, đập vào mắt hắn là quang cảnh trống trơn vắng ngắt lặng như tờ, không một bóng người, không một sinh khí.



“Chúng ta...chậm một bước rồi.” Hoắc Sinh tức giận vung quyền đấm xuống đất, mắt đào rực lên nỗi tức giận.



Vẻ mặt Lưu Dĩ sa sầm nghiêm trọng, dường như con quỷ trong người hắn đã thức giấc, gào thét muốn san bằng tất cả.



“Bẩm Quốc Công, chúng thần phát hiện ra thứ này.” Lam Thất đưa ra trước mặt Lưu Dĩ một đường vải dài trắng muốt thấm chút màu đỏ của máu. Nhìn thế nào cũng ra, đây là đai lưng.



Lưu Dĩ giật lấy đai lưng, mắt phượng đỏ lên tia máu. Là lúc sáng, khi nàng còn bò trên người hắn, hắn đã giúp nàng thay y phục. Đai lưng này là tự tay hắn thắt cho nàng. Tuyệt đối không sai. Đai lưng đẫm máu, không lẽ nàng bị thương?



Chúng nhân cảm thấy bầu không khí có lẽ đã đạt đến ngưỡng đóng băng tất cả, chỉ thấy quanh thân bạch kim, quan binh âm tào địa phủ vây lấy, trong bộ mặt kia chỉ có sắc đen, mùi tanh của máu nồng nặc. Tất thảy đều lạnh gáy run rẩy.



Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào dám cướp nàng khỏi tay hắn.



“Bẩm, chúng thần đã điều tra ra. Nha hoàn đã mang vương phi nương nương đi là Chiêu Dương quận chúa.” Hắc y thị vệ từ đâu xông vào ôm quyền bẩm báo.



“Chiêu Dương?” Mày lưỡi mác cau chặt: “Nàng ta đã bị bổn vương điều ra biên ải, tại sao lại xuất hiện ở kinh thành?”



“Bẩm, vài ngày trước, trên đường đến biên ải, quận chúa cùng thế tử đã bỏ trốn. Quan binh không thể tìm ra, không ngờ lại chạy về kinh thành.”



Hoắc Sinh nghe vậy liền điểm mũi chân thi triển khinh công rời đi. Chí ít lúc này đã có thêm manh mối.



“Lập tức tản ra tứ phía đi tìm. Chắc chắn chúng vừa rời đi chưa lâu. Nhanh lên.” Lưu Dĩ gầm lên hạ lệnh.



Chiêu Dương! Ta đã vì huynh trưởng mà tha cho ngươi một mạng. Vậy mà ngươi dám lấy oán báo ơn. Chờ xem ta băm thây ngươi như thế nào.