Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 73 : Cải trang nam

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Mây gió trôi xa, cảnh vật xung quanh dần dần lùi lại phía sau.



Tiểu Yến Tử thực muốn mở miệng hỏi han vị chúa công tương lai đang ôm nàng bay trên không trung này vài câu.



Gặp được hắn không biết là phúc hay là họa, chỉ là một người hiện đại như nàng, có thể diện kiến danh nhân lưu danh sử sách đang vai kề vai như thế này, xem chừng sống không uổng.



Khác xa Sở Quốc không có chút kiến thức, ngay từ đầu không hề biết Lưu Dĩ là ai. Nhưng Tần Quốc thống nhất thiên hạ, bao nhiêu tinh hoa tập trung ở đó, có thể coi như mù mắt không biết được sao? Năm khi mười họa xuyên đến đã bốn năm, không mong có thể gặp được Đát Kỷ xinh đẹp đã mồ yên mả đẹp, cũng chẳng dám mong gặp được Võ Tắc Thiên thống lĩnh giang san còn chưa sinh ra. Gặp được Tần Chiêu Tương Vương thế này coi như tích được nhiều đức đi. Chỉ là....trong tình huống này....Nàng nên làm gì đây.



Tuy rằng phân vân hồi lâu, rất muốn mở miệng. Nhưng phàm là người thường, một lần bị chó cắn sẽ cả đời sợ chó. Nàng đây từng bị Hoắc Sinh làm rơi trong quá trình vận chuyển trên không trung một lần, lần này lỡ nàng nói điều không phải, phỏng chừng chưa về được với Lưu Dĩ đã què thọt, phế không ra phế. Thôi, tốt nhất nên ngậm miệng cho xong.



Lục Tiểu Phụng đương nhiên không biết nàng rối rắm, chỉ tập trung tốc lực hướng trước mặt mà đi.



Bóng hai người từ từ đáp xuống phía cổng thành, giờ này đã là nưar đêm nhưung đèn đuốc sáng trưng, người đông nghẹt.



Đám dân chúng đang chen chân phía ngoài cổng thành kết hợp với dân chúng bên trong gào thét. So chừng vì bất ngờ đống thành đã khiến cho trong ngoài kinh thành hỗn loạn, dân chúng phẫn nộ, quan binh trụ không được đành mở cổng thành.



Cách đó không xa là một hắc y nhân tay cầm một bộ y phục cung kính dâng lên trước mặt một nam nhân cao lớn trẻ tuổi, khuôn trang sáng lạng trắng trẻo đang giữ chặt tay nữ nhân có đôi mắt ngời sáng tinh quang bên cạnh.



”Bẩm, y phục điện hạ yêu cầu!”



Lục Tiểu Phụng dò xét bộ y phục đơn sắc một hồi, mới đặt vào tay Tiểu Yến Tử đọc lệnh:



”Thay đi!”



Tiểu Yến Tử cầm y phục lên đảo mắt, nhướn mày:“Vị điện hạ này muốn ta cải trang nam?”



Lục Tiểu Phụng thoáng sững người.



Nàng vừa gọi hắn là điện hạ, giọng điệu này...Sao lại có mười phần nhỏ nhẹ ngoan ngoãn như vậy? Vừa nãy còn không phải rất căm phẫn hắn hay sao?



Đương nhiên Lục Tiểu Phụng không hề biết. Người hiện đại rất quý danh nhân, sớm biết sau này hắn sẽ lên ngôi, đương nhiên nên tìm cơ hội quen thân. Không biết chừng sau này hắn sẽ giúp nàng hưởng lộc cũng nên.



”Phải!” Hắn cau mày: “Nàng không thuận tình?”



Tiểu Yến Tử lắc đầu: “Các người đang nắm mạng đám Độc Cô, ta nào dám có lá gan không thuận tình. Chỉ là...”



”Sao?”



Yến Tử đỡ trán thở dài nhìn đám hắc y nam nhân đang vây quanh lấy mình.



”Ta là nữ nhân, vả lại thân phận chí ít cũng là Giám Quốc Vương Phi, điện hạ bắt ta đứng đây thay y phục kiểu gì đây?”



Lục Tiểu Phụng nhướn mày một cái, đảo mắt nhìn quanh một lượt, hắn bình thản kéo tay nàng vào một con hẻm tối che đủ bề, khoanh tay nói:



”Được rồi, mau thay đi!”



Tiểu Yến Tự trợn mắt, này này. Mặc dù ngươi là danh nhân cổ đại nhưng ta cũng không thể vì thế mà thay đồ trước mặt ngươi được. Ngươi coi ta là cái gì chứ.



Thấy vẻ mặt như lâm đại địch của nàng, Lục Tiểu Phụng mới sực nhớ ra nàng vì hắn là nam nhân mà không thể thay y phục. Nhưng nếu hắn rời mắt, nàng sẽ lập tức chạy biến.



”Ta sẽ không chạy. Đám Độc Cô rất quan trọng với ta, ta sẽ không vì bản thân mà bỏ mặc chúng.” Tiểu Yến Tử bực dọc nói.



“Vết thương của nàng!”



Tiểu Yến Tử lúc này mới nhớ quả thật ở bụng có cảm giác đau rát, thì ra là hắn quan tâm đến vết thương của nàng. Tên này nhìn vậy mà cũng có tâm nhỉ.



“Ta đã có thuốc, vết thương cũng không lớn, sẽ không phiền chuyến đi của điện hạ.”




Nếu lúc này nàng nhảy xuống, khả năng tàn phế lên đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, khả năng tẩu thoát là không có. Lộ trình của đám người này đương nhiên sẽ không chịu tiết lộ cho nàng. Vậy nàng nên làm gì để trở về đây?



Nghĩ hồi lâu, người ngựa cũng đã chạy gần một ngày đường. Tiểu Yến Tử chịu không nổi mới nói.



“Điện...điện hạ.”



“Sao vậy?” Lục Tiểu Phụng vẫn gấp gáp cưỡi ngựa đáp.



“Lưng...lưng ta...sắp gãy đến nơi rồi.” Tiểu Yến Tử đau đớn đỡ lưng.



Tên hoàng đế bất lương. Đi cả ngày không cho nghỉ ngơi. Đà này chưa kịp sang Tần Quốc nàng đã gãy vụn rồi.



Mày Lục Tiểu Phụng nhíu lại, nhìn tấm lưng gầy nhỏ của nàng đã cứng ngắc, xem đường xa cũng đi được kha khá. Người ở kinh thành muốn tìm được mà đuổi kịp cũng khó.



Đi được một đoạn đến ngã rẽ, hắn phất tay cho đám người kia đổi hướng.



“Vào thành Hàm Châu nghỉ ngơi một đêm.”



Chúng nhân ôm quyền cúi mình vâng dạ rồi theo bóng ngựa của hắn tiến vào thành Hàm Châu náo nhiệt sầm uất.



Tiểu Yến Tử nghe hai chữ Hàm Châu đã biết nàng bị đưa đi xa như thế nào. Nhưng có một điều khiến nàng quan tâm hơn hết chính là.Ở thành Hàm Châu có Vọng Các Lâu. Ở Vọng Các lâu có cái gì nào?



Đương nhiên là có mỹ nhân.



Nàng là nữ nhân quan tâm mỹ nhân làm gì chứ. Đương nhiên lý do nàng hào hứng không phải là mỹ nhân mà là ở đó có sòng bạc lớn nhất đại Sở. Đi một lần là đào được cả đống bạc. Nàng đã bao lần ao ước được một chuyến công du đến đó đánh một ván bạc cho thỏa cơn mê. Lần này bị bắt cóc lại có cơ hội đến. Chỉ là, nàng sớm bị mấy tên này trói chân, làm cách nào đi đánh bạc đây???



Tiểu Yến Tử xoa xao cằm, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ làm cách nào để có thể dụ Lục Tiểu Phụng đến Vọng Các Lâu đây thì người ngựa của hắn đã đi vào thành rẽ đến một đình viện rộng lớn uy nghi.



“Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây!” Lục Tiểu Phụng nói bên tai, đánh thức nàng đang trầm tư.



Tiểu Yến Tử giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là đình viện tráng lện cao thừng thững đến bốn tầng. Đèn đăng treo trên cửa, rèm hoa phủ xuống, mùa hương của mỹ thực, của phấn hoa nức lên mũi chúng nhân. Điểm nhấn rất bắt mắt rất ấn tượng chính là biển hiệu to lớn vẻn vẹn ba chữ:



‘ Vọng Các Lâu ‘



Trời đất quỷ thần ơi. Nàng còn chưa làm gì, Lục Tiểu Phụng đã tự động đưa nàng đến ổ bạc rồi. Đúng là vẽ đường cho ngan... ý quên vẽ đường cho hươu chạy mà.



Mắt nàng sáng quắc như đèn pha, há hốc mồm không nói nên lời.



Lục Tiểu Phụng lúc này đã xuống ngựa, hắn thản nhiên nắm eo nàng tính toán kéo xuống.



Nàng lại nhanh hơn một bước, tự động leo xuống, hào hứng bước lên trước cửa, chỉ tay lên biển hiệu, vẻ mặt đầy phấn khích quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng.



“Chúng ta thực sự sẽ nghỉ ngơi ở đây?”



Lục Tiểu Phụng bị đôi mắt nghịch ngợm ngập nước, đôi môi mọng đỏ dãn dài, đôi má trắng ngần ửng đỏ mê hoặc. Yết hầu lên xuống hai lần mới vô thức gật đầu.



Tiểu Yến Tử không biết trong lòng Lục Tiểu Phụng nhộn nhạo, không để yên cho hắn sống mà còn chạy lại, chụp lấy vạt áo hắn khiến tim hắn bịch lên một tiếng.



Nàng cười tươi kéo kéo.



“Mau, mau vào thôi, ngoài đây nắng mưa thất thường, lại bụi bẩn, mau vào nghỉ ngơi thôi.”



Lục Tiểu Phụng ngẩn ngơ không hiểu vì sao nàng vui vẻ như vậy.Không phải nàng đang bị hắn bắt cóc sao? Nàng lại không chút sợ hãi, không buồn bã phiền muộn lại cực kỳ hào hứng như hài tử được đi du ngoạn.



Hắn rốt cục đã làm sai đoạn nào rồi?Nữ nhân này... Sao nàng không bình thường như những nữ nhân khác được chứ???