Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 74 : Vọng Các Lâu

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Vọng Các Lâu nổi danh đại Sở không đơn giản chỉ có thanh lâu hội tụ nhiều mỹ nữ, mà còn là sòng bạc lớn đầy các vị mộ danh, và là khách điếm thượng hạng dành cho các vị khách qua đường ghé thăm Hàm Châu sầm uất. Đã đến Hàn Châu, nhất định phải ghé Vọng Các Lâu vô luận là có làm gì.



Vọng Các Lâu được xây thành hai toà đình viện cao lớn.



Phía bên trái là đình viện bắt mắt đèn hoa treo trên cao rủ xuống dải lụa đỏ rực, làn hoa rực rỡ tuỳ ý rải trên từng bậc gỗ. Người ra kẻ vào liên tục bất kể ngày đêm. Ở tầng một vang lên tiếng ồn ào của đám khách phương xa vừa thư thả dùng mỹ thực hàn huyên. Phía trên lại bị chặn đứng bằng nhiều dải lụa, thấp thoáng có mùi hương nồng của nữ tử. Không nói cũng biết, đây đích thị là thiên đường của các vị mộ danh khách. Vừa có được mỹ thực, ban đêm lại có mỹ nữ bồi tửu. Quá ư sảng khoái rồi.



Phía bên phải Vọng Các Lâu là khách điếm, nơi nghỉ chân của du khách phương xa. Trái ngược với cảnh tượng ồn ào. Khách điếm rất tĩnh lặng, tao nhã, lại được bày trí nhẹ nhàng, thực hợp với nơi nghỉ ngơi sau ngày dài đường xá.



Tiểu Yến Tử theo chân Lục Tiểu Phụng lên thẳng sương phòng nhỏ trong khách điếm, căn phòng nhỏ có hai giường lớn bày trí đơn giản gọn gàng. Không cần hỏi cũng biết. Lục Tiểu Phụng sẽ không rời mắt khỏi nàng, mặc kệ nàng là nữ nhân mà ở chung phòng giám sát.



Tiểu Yến Tử chắp hai tay sau lưng, tư thái ung dung tự tại hệt như đi hưởng thụ ngó ngang dọc hết lượt Vọng Các Lâu, coi như đã nằm lòng nơi này. Bây giờ vẫn chưa tới giờ sòng bạc mở. Vẫn là lên phòng nghỉ ngơi phơi não, chuẩn bị tư thế hốt bạc. Hờ hờ.



Chúng nhân bao gồm đám hắc y đến mười người cùng Lục Tiểu Phụng hai mắt thao láo, không biết bản thân có phải đã bắt nhầm đối tượng rồi hay không.



Lục Tiểu Phụng nhìn nàng vui vẻ ngồi xuống bàn trà, tự tại rót một chén trà hớp một ngụm.



Hắn ngồi xuống đối diện nàng, chống cằm nghi hoặc.



“Nàng đã quên Lưu Dĩ rồi sao?”



Bàn tay nâng chén trà của nàng sững lại trên không trung.



Hai chữ Lưu Dĩ như đao nhọn đâm sâu vào máu thịt nàng khiến lòng nàng bất giác nhói lên.



Hoang đường! Lưu Dĩ luôn ở trong lòng nàng, dù là nửa khắc nàng cũng luôn nhớ đến hắn. Sao lại dám ngông cuồng nói nàng quên?



“Tại sao điện hạ lại nghĩ vậy?”



Lục Tiểu Phụng nhếch môi: “Nàng bị ta đưa đến đây, lại không hề buồn bã tiếc thương. Ngược lại cười nói vui vẻ. Ai lại nghĩ nàng là thê tử của hắn được chứ!”



Tiểu Yến Tử đặt chén trà xuống, mỉm cười nhẹ nhàng. Đôi mắt nàng lấp lánh, ánh lên tia ngọt ngào:



“Ta yêu chàng, vạn lần mong nhớ. Bất kì lúc nào, làm gì, chàng vẫn luôn ở trong tim ta. Ta luôn nhớ rõ từng hơi thở của chàng, bàn tay chàng lớn cỡ nào, thân hình cao bao nhiêu. Vòng eo thon gọn, lồng ngực vạm vỡ, từng ánh mắt cử chỉ của chàng nhắm mắt ta cũng có thể hoạ tranh ra được. Nếu muốn ta quên chàng, chi bằng để kiếp sau đi.”



Tiểu Yến Tử không biết, lúc nàng nhắc đến Lưu Dĩ, cả khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt dập dìu gió xuân tràn đầy ái vị, ngữ điệu dịu dàng cung kính mà đầy ái mộ. Khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng biết nàng đối với Lưu Dĩ như thế nào.



Những điều nàng nói đều là sự thật. Nhắm mắt nàng cũng có thể hoạ ra từng đường nét trên cơ thể hắn, những giọt mồ hôi trên làn da săn chắc trong đêm kích tình. Bàn tay săn sóc nàng từng ly từng tí. Đôi mắt dịu dàng ái vị nhìn nàng. Đôi môi quyến rũ bất kỳ lúc nào cũng cảm thấy hôn nàng không đủ, mọi cơ hội đều quấn quýt không rời.



Là hắn khiến nàng ngàn vạn lần không thể quên. Khiến cho nàng thật sự muốn mạo hiểm một lần mà chạy ào về vòng tay hắn.



Chỉ là trong lúc nàng đang chìm đắm nhớ về trượng phu của nàng, Tiểu Yến Tử vô hình cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo từ Lục Tiểu Phụng đập tới trước mắt nàng khiến nàng suýt thì ngã ngửa.



Cái...cái gì thế kia. Hoàng đế bệ hạ, sao vô cớ ông lại nổi giận???



Lục Tiểu Phụng rời khỏi ghế đi đến trước mặt nàng, mang theo nộ khí cúi đầu ghé sát mặt nàng.



Tiểu Yến Tử giật bắn nhận ra, vị này đang muốn hôn nàng?!



Cái tư thế hôn bất ngờ này Yến Tử đã bị Lưu Dĩ tập kích đến trăm lần. Vì vậy mà thân thể cũng tự động nhanh nhẹn, lập tức điểm mũi chân thụt lùi về góc phòng.



“Điện hạ, ta là Vương Phi đại Sở, là nữ nhân đã lập gia thất. Ta có thể cùng điện hạ về Tần Quốc rèn kiếm nhưng cũng mong Điện hạ không làm hại đến danh tiết của ta.”



Lục Tiểu Phụng hơi sững người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng.



Vừa rồi là vì câu nói của nàng khiến hắn vô cớ tức giận. Lại còn định...



Lục Tiểu Phụng cười khổ.



Dianh Tắc ơi Doanh Tắc, ngươi không lẽ trúng phải bùa yêu của nàng rồi sao?



Lục Tiểu Phụng khoanh tay, mỉm cười nhẹ nhàng:



“Ta không quan tâm nàng là Vương Phi hay là nữ nhân đã lập gia thất. Chỉ cần ta thích. Nàng sẽ buộc phải tuân theo ý ta. Nàng giờ đã thành nô lệ của ta.”
Tiểu Yến Tử trợn mắt.



Điên rồi. Tần Vương điên rồi!



“Vậy chứ điện hạ quyết định để ta làm gì?”



Lục Tiểu Phụng bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng khiến nàng giật thót vội thu tay nhưng bàn tay hắn như gọng kìm, không thể cử động dù một chút.



“Trắc Phi của ta rất nhiều, các nàng cũng rất giỏi phục vụ ta. Chỉ là ta không có hứng thú với các nàng. Nhưng Triệu Mẫn, nàng hợp khẩu vị của ta như vậy, chi bằng làm Thái Tử phi của ta đi.”



Lời này nói ra, chúng nhân đồng thời xanh mặt.



Để một Vương Phi Sở Quốc lên làm Thái Tử phi đại Tần. Ai chấp nhận được chứ. Quá ngang tàng rồi.



Tiểu Yến Tử vẫn cố rút tay khỏi bàn tay Lục Tiểu Phụng nhưng bất lực. Nàng đành cắn môi đáp:



“Điện hạ đánh giá cao ta rồi. Ta đã là Vương phi của Sở Quốc. Đời này chỉ có duy nhất một trượng phu.”



Lục Tiểu Phụng nhếch môi: “Chỉ cần ta muốn, nàng sẽ lại có thêm một trượng phu.”



Lục Tiểu Phụng bình thản nâng tay nàng lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng trong ánh mắt sửng sốt của nàng và chúng nhân.



Chỉ là lúc Lục Tiểu Phụng chạm môi vào làn da mềm mại trên bàn tay nàng. Đôi mắt lập tức thẫm lại.



Trên người nàng, mùi nam nhân nồng đến mức ăn sâu vào da thịt nàng, đến từng ngón tay, từng tấc từng tấc trên thân thể đều lưu lại mùi của Lưu Dĩ.



Lưu Dĩ dường như khiến nàng trở thần một phần thân thể của hắn, không nơi nào trên cơ thể nàng không lưu lại hơi thở của hắn.



Nghĩ đến đây mắt Lục Tiểu Phụng lập tức phát ra sát khí.



Chết tiệt! Giá như hắn biết nàng sớm hơn.



Tiểu Yến Tử chộp lấy cơ hội Lục Tiểu Phụng bất động nhanh chóng rụt tay lại ôm ngân phiếu đứng dậy. Lau lau bàn tay bị hắn hôi vào tà áo.



Ngoài Lưu Dĩ ra, kẻ khác đụng vào người nàng đều cảm thấy thật gớm ghiếc.



“Ta lên phòng nghỉ ngơi trước!”



Tiểu Yến Tử vừa quay lưng đã nghe tiếng Lục Tiểu Phụng vọng lại.



“Sau khi đưa nàng về Tần Quốc. Ta sẽ khiến nàng quên đi Lưu Dĩ, khiến cho thân thể nàng chỉ có mùi của ta. Triệu Mẫn, từ ngày hôm nay. Nàng đã là của ta!”



Tiểu Yến Tử nhất thời lạnh gáy. Giả câm giả điếc chạy vọt lên tầng trên. Đám hắc y nhân vội vã theo sát.



Đại sự không ổn rồi. Tên này có phải thích làm liều không? Có phải hắn sẽ làm gì nàng để bức hôn không? Không được, phải tìm cách chạy trốn. Đại sự để càng lâu càng bỏng tay. Phải nhanh chóng giải quyết.



Tiểu Yến Tử đâm đầu đâm cổ chạy một mạch, tông cửa nhảy vào sương phòng.



Hắc y bánh bao đằng sau thấy nàng chạy vào sương phòng hớt hải hét lớn:



“Vương phi, không phải phòng đó!!! Muộn mất rồi!”



Tiểu Yến Tử nghe lọt câu của hắc y bánh bao thì nàng đã đứng lọt giữa sương phòng đầy những mảnh y phục.



Trên giường lớn, một lão già bụng phệ đã quá trung tuổi chỉ mang chiếc quần mỏng manh đè trên thân nữ tử. Khuôn mặt dê già đang đầy phẫn nộ. Bàn tay to béo đang đơ trên không trung kinh ngạc nhìn nàng.



Bến dưới là một mỹ nữ xinh đẹp khuynh thành, y phục rách nát để lộ vai trần không ngừng gào khóc. Trên má còn ẩn hiện vết đỏ như vừa bị đánh, khoé mô chầm chậm lộ ra chất dịch đỏ tanh nồng. Nước mắt lăn dài trên mắt hạnh đẹp đẽ. Thân thể nõn nà đầy những vết bầm tím. Đôi mắt u tối, bi thương, phẫn uất, nín nhịn.



Bất giác cổ họng Yến Tử nghẹn ứ, bất động như tượng. Chỉ khi nữ nhân kia ngưng khóc kinh hãi nhìn nàng. Nàng mới có thể bật lên hai chữ:



“Lệ Y!”