Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 75 : Kỳ địch trở thành bằng hữu

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Tại sao Lệ Y lại xuất hiện ở nơi này. Trong tình cảnh đó.



Mắt Yến Tử đăm đăm nhìn lão dê già đang tím mặt vì cảnh tượng này quát tháo:



”Tiểu tử thối từ đâu ra??? Mau cút!!!”



Tiểu Yến Tử nhìn Lệ Y nuốt nước mắt quay mặt đi. Nàng như nhìn thấy Tử Du đang bị kẻ khác ức hiếp. Máu nóng trong lòng rực lên.



Nàng bóp tay, gân xanh đầy trán, mắt rực lửa hét lớn:



”Súc sinh!!!!”



Vừa hét vừa bật người phi đến giường trước ánh mắt kinh hãi của Lệ Y cùng lão dê già.



Nàng tung ngay một cước đầy uy lực vào bản mặt dê cụ kia, khiến cho lão dê già ‘hự’ lên một tiếng, bay vèo một đường thẳng tắp như diều đứt dây rồi lăn vài vòng vào góc phòng.



Tiểu Yến Tử xé roẹt tấm rèm xuống quăng lên thân Lệ Y che đi thân thể trần đôi chỗ vì y phục bị rách.



Lệ Y không dấu kinh ngạc, đờ đẫn để tấm rèm dài rộng che hết thân thể nhìn Tiểu Yến Tử đang điên tiết bên kia.



”Trâu dà gặm cỏ non à. Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à. Lão dê già, tên biến thái. Để hôm nay lão nương dạy cho ngươi một bài học. Lão nương sẽ cho ngươi nếm thử ngũ thập tứ bộ đại quyền của bản môn. Xem ngươi còn dám suy đồi bại hoại nữa không!!!”



Tiểu Yến Tử không ngớt lời mắng chửi, tay chân lại không ngừng vung quyền loạn xạ. Nhìn qua thoảng rất lộn xộn, nhưng thật ra mỗi quyền đều có trật tự của nó. Quyền trước đấm vào tử huyệt, cước sau liền tung vào bộ hạ. Cước quyền nhanh không kịp chớp mắt. Ai nhìn vào còn lầm tưởng cao thủ võ lâm thượng thừa.



Lão dê già như lợn bị chọc tiết. Vừa ôm thân lại không ngừng gào khóc:



”Cứu!! Có kẻ...khụ...muốn mưu sát. Cứu!!!”



Chúng nhân hắc y theo sát nàng từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài cửa xem kịch hay. Lại thấy nàng ra tay tàn ác bất nhân như vậy liền kinh hãi thụt lùi ba bước, thầm vuốt ngực cảm tạ trời đất. May mà từ lúc bắt nàng đi vẫn chưa gây thù chuốc oán gì. Phỏng chừng bị ăn vài quyền kia coi như tuyệt tử tuyệt tôn, không chừng chưa về đến Tần Quốc cũng biến dạng.Nữ nhân kia...thật đáng sợ.



Hắc y bánh bao quả nhiên nhiều lời hơn huynh đệ hắn, đứng ngoài vỗ tay bộp bộp tán dương:



”Không tồi, không tồi. Quyền cước đẹp lắm! Nương nương, thêm nữa đi. Khiến cho lão ta tuyệt tự luôn. Cái thứ suy đồi nhân cách. Đáng chết!”



Bên ngoài, người đã bắt đầu tập trung dần xem kịch hay. Nhưng chẳng ai dám lại gần phạm vi năm thước. Cứ nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của đám hắc y. Ai mà dám bén mảng lại chứ.



”Chuyện gì vậy?”



Lục Tiểu Phụng rẽ qua đám người đi lên. Chúng nhân cung kính cúi người rẽ ra một lối cho hắn đi vào.



Lục Tiểu Phụng vừa bước vào sương phòng lập tức kinh ngạc kêu lên:



”Công chúa Nguỵ Quốc?”



Lệ Y rời mắt khỏi Yến Tử nhìn ra cửa, cũng ngạc nhiên không kém:



”Thái tử Tần Quốc? Sao lại???”



Lục Tiểu Phụng lại đưa mắt nhìn vào góc phòng, thấy Yến Tử đang tàn nhẫn xả cước vào người một lão dê già chỉ mang độc chiếc quần lăn long lốc trên nền đất gào khóc.



Hắn vươn tay chụp cổ kéo nàng lùi lại.



”Nàng muốn giết người sao? Hắn ta sắp chết đến nơi rồi. Còn muốn đánh đến mức nào?”



Tên dê già như gặp được quý nhân, hai mắt sáng rực lập tức cố sức vùng dậy, ôm bộ mặt máu mũi máu miệng, răng gãy xiên vẹo kinh hãi chạy đi.



Tiểu Yến Tử bừng bừng lửa giận:




Yến Tử bất giác nhói lòng. Lệ Y bị dồn đến ngày hôm nay tất cả là vì nàng và Lưu Dĩ.



Yến Tử bất chợp nắm chặt lấy tay Lệ Y, ánh mắt cương nghị:



”Nàng không được phép nói. Chỉ cần đi theo ta, có hiểu không?”



Lệ Y nghi hoặc nhìn nàng. Không chờ Lệ Y đáp lời. Yến Tử lập tức lấy trong túi áo ra hai viên thuốc nổ, châm lửa hướng hai đám hắc y tập kích kia ném.



”Bùm!!” Tiếng nổ vang trời kèm theo khói mù khiến cho hắc y lộn nhào ra giữa đất sặc sụa.



”Điện hạ. Mau đi!!



Yến Tử lớn giọng, nhanh tay gọi đám người Lục Tiểu Phụng mở đường cho nàng. Không có đám người đó bảo vệ, khả năng tẩu thoát là rất thấp. Vẫn là nên lựa gió bẻ măng thì hơn.



Lục Tiểu Phụng rất nhanh liền đạp nát cửa kéo Yến Tử lao đi.



Tay Yến Tử níu chặt lấy Lệ Y, nhanh chóng kéo nàng ra khỏi Vọng Các Lâu đã chật kín người tập trung vì tiếng ồn lúc nãy



Đám người Lục Tiểu Phụng tìm được ngựa. Lục Tiểu Phụng không suy nghĩ liền kéo Yến Tử ngồi lên ngựa của hắn, nhưng Yến Tử không chịu buông tay Lệ Y.



”Mau buông nàng ta ra. Mặc kệ nàng ta. Bọn chúng ngày càng đông. Kéo theo nàng ta càng thêm rắc rối, chạy không kịp đâu!!!”



”Các ngươi không cho nàng theo, ta nhất quyết không đi!!” Yến Tử bất chấp níu lấy Lệ Y.



Lệ Y kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ ngơ nhác nhìn Lục Tiểu Phụng.



Hắn coi như chịu thua nàng, gằn giọng gọi hắc y bánh bao mang Lệ Y theo Yến Tử mới chịu lên ngựa cùng hắn rời đi.



Lệ Y cưỡi cùng ngựa với hắc y bánh bao. Nàng quay đầu nhìn Vọng Các lâu uy nghi dần xa tầm mắt, phía chân trời xa xăm, ánh trăng ngả xuống mái hiên đọng sương.



Mùi của gió.



Mùi của hoa.



Mùi của cuộc sống.



Nàng lướt mắt đến Tiểu Yến Tử đang cau có vì bị Lục Tiểu Phụng giữ chặt, không cho nàng cựa quậy.



Vẻ mặt lương thiện.



Đôi mắt tinh quang.Cuộc đời ưu nhã.



Văn võ song toàn.



Khoảnh khắc đó, hình bóng uy nghiêm của Lưu Dĩ như khắc hoạ trên gương mặt trơn tròn đáng yêu kia.Lệ Y như chợt nhận ra. Họ sinh ra là dành cho nhau.



Khoé môi Lệ Y chầm chậm dãn ra một nụ cười khổ.



Lưu Dĩ. Ngay từ đầu, ta đã sai....



Thanh xuân này, ta đã lỡ lầm vì theo chàng. Để chính bàn tay chàng dùng nam nhân khác chà đạp ta.



Nhưng yêu chàng, ta bất hối. Nguyện vì chàng, giúp nàng trở về.Kiếp này nhìn chàng vui vẻ mà sống. Là Lệ Y nguyện ý.



Sẽ sớm thôi. Triệu Mẫn sẽ lại về với chàng....