Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 76 : Bắt cá

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Bình thời mùa này nắng vàng đã rải đầy sân, khí nóng trong ngày tăng dần. Mùa màng cũng đến độ đua nở, chim chóc phương xa cũng bay đi kiếm mồi.



Chỉ là kinh thành đại Sở năm nay không được hưởng mùa màng tươi mát. Nắng ấm không tới, hoa lá tàn lụi. Giữa một bầu trời đen tối, chỉ có mùi chết chóc bao trùm.



Đâu đó, làn gió lạnh xa xôi tạt ngang.



Rất lạnh!



Đôi mắt phượng hoàng đen sâu như động không đáy, tia máu bật lên, gân xanh trên tay hiện rõ. Dung nhan tuấn tú phủ một lớp sát khí đáng sợ.



Bóng bạch kim cưỡi trên tuấn mã. Lạnh lùng phi nước đại vượt qua trùng trùng điệp điệp giang sơn đại Sở.



Phía đằng sau là binh mã tướng phủ cùng ảnh vệ. Kẻ đằng trước dẫn đường, người đằng sau bảo vệ. Mặt mày ai nấy bừng bừng sát khí. Ngưng trọng đến mức ai vô tình nhìn thấy đều giật mình khiếp đản.



Phải chăng hoạ tới?



Ảnh vệ dẫn đường lao đến một con đường rộng có đến bốn ngã rẽ, đột ngột kéo dây cương. Ngựa hí lên một tiếng rồi dừng lại, chờ cho người của Lưu Dĩ đuổi tới. Ảnh vệ sững người một lúc mới đáp:



“Bẩm, chúng đã xoá hết dấu vết rồi!”



Chúng nhân đồng thời hít một ngụm khí lạnh, ái ngại đưa mắt về bóng bạch kim đang đầy nộ khí bên kia.



Bầu trời ngày càng âm u, quan binh âm phủ thi nhau réo rắt tiếng kêu của quỷ dữ. Gió đẩy cành cây điên cuồng múa lượn.



Bên cạnh hắn là bóng đỏ tuấn tú đầy lửa giận, như chực san bằng tất cả. Hoắc Sinh trừng mắt như tính toán điều gì đó.



Lưu Dĩ xuống ngựa, bước chân nặng nề tự mình đi rà soát. Chỉ chốc sau mắt hắn liền sáng lên. Nhảy lên ngựa không một lời thúc dây cương rời đi.



Hoắc Sinh không chậm trễ nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo.



Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau không khỏi kính ngưỡng, thầm biết những kẻ kia không qua mặt được Lưu Dĩ. Xoá dấu vết ư? Vô dụng thôi.



Đám người Lưu Dĩ vượt qua vài ngọn núi, vừa lúc mật tin đến nơi.



“Hàm Châu có động. Đã xác thực. Kẻ chủ mưu bắt cóc vương phi là Thái Tử Tần Quốc!”



Mắt Lưu Dĩ thập phần lạnh lẽo.



Thái tử Tần Quốc lại dám cả gan bắt vương phi của hắn đi. Giỏi lắm. Doanh Tắc. Trên đất Đại Sở, ngay dưới mí mắt của hắn. Khá lắm!!!



Trên ngọn núi đầy lá rụng, chỉ nghe tiếng thét đâu đó.



Âm u, tĩnh mịch...



Phía Đông mảnh đất phong tình Quy Châu, trên một mảnh đất bỏ hoang chỉ có con hồ nhỏ, bên cạnh đầy những đoá hoa rực rỡ.



Một đám nam nhân thân phục hắc y vẻ mặt ngưng trọng dừng chân xuống ngựa.



Mỹ nữ khuynh thành được một hắc y khuôn mặt bánh bao say mê dìu xuống. Ngay cạnh đó là nam nhân cao lớn đang đỡ lưng thân ảnh nhỏ gầy đầy tinh quang xuống ngựa.



“Đám người kia cũng thật tình. Đuổi trối chết mới chịu!!” Tiểu Yến Tử uể oải vặn người.



Lệ Y nhìn mặt trời ló rạng, lại nhìn Yến Tử thoải mái vặn người tập thể dục, thuận mắt lướt đến Lục Tiểu Phụng đang phân phó người sắp xếp gì đó. Xem chừng là gấp rút muốn rời khỏi Sở Quốc.



Lệ Y nghĩ nghĩ một lúc lại chợt cảm giác cánh tay đau rát. Đưa mắt liền thấy Yến Tử đang tỉ mỉ bôi thứ gì đó lên vết bầm tím trên tay nàng.



Mắt nàng thoáng sững lại.



Thì ra là giúp nàng trị thương.



“Ta không sao!”



Yến Tử kéo Lệ Y ngồi xuống cạnh bờ hồ, tiện tay rút khay tay ra băng bó vết thương cho nàng.


“Từ lúc ở Vọng Các Lâu, ta đã luôn nghi hoặc!”



Tiểu Yến Tử hơi ngẩn người trước hành động thân mật này, cũng vô thức đáp: “Điều gì cơ?”



“Tại sao tay ngươi lại luôn lạnh như vậy?”



Yến Tử lặng nhìn bàn tay nàng lạnh tanh đang được Lệ Y xoa nhẹ vô tư đáp:



“Ta không biết, từ lúc ta đến đây đã lạnh như vậy. Quốc Công vì điều này mà mỗi đêm đều ủ tay ta vào lòng chàng, nói sẽ có một ngày làm tay ta ấm lên...”



Yến Tử nói xong lại giật mình ái ngại nhìn Lệ Y.



Nàng đang kể lại khoảnh khắc ngọt ngào của nàng với người mà nữ nhân trước mặt hết lòng say mê.



Mắt Lệ Y thoạt dâng nước, lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Tay vẫn tiếp tục xoa đôi bàn tay Yến Tử, nhẹ nhàng mỉm cười.



“Đúng là ngươi đã làm chàng thay đổi!”



“Ta sao? Thay đổi gì cơ?” Yến Tử không khỏi nghi hoặc.



Lệ Y nhẹ lấy tay lau đi bụi than trên mặt Yến Tử dịu dàng đáp:



“Ngươi có biết Quốc Công luôn coi nữ nhân như cỏ rác. Bất kì kẻ nào dám xuất hiện hay đụng vào chàng đều chết không toàn thây. Chàng cũng chưa bao giờ đối đãi tốt với bất cứ ai, ngay cả Thái Tử cố gắng như vậy cũng chưa từng nhận được chút đặc ân. Vậy mà chàng lại có thể vì ngươi chống lại Thái Hậu, không tiếc tay hạ sát Tiêu Phi. Ở trước ngươi lại rất dịu dàng từ tốn. Mỗi cử chỉ của chàng đều cho thấy tình của chàng đối vơi ngươi sâu đậm, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy!”



Yến Tử ngẩn người nhớ đến đôi mắt sủng ái nhìn nàng, trong lòng ngọt ngào khó tả.



Đúng là...Lưu Dĩ trước nay rất tốt với nàng. Chưa một lần bạc đãi.



Lệ Y vừa nói lại vừa liếc mắt đến ba tên hắc y đang giám sát nàng.



Ba tên kia thấy hai nàng vô tư đàm đạo, cũng thoạt nới lỏng phòng bị, đưa mắt cảnh giác nhìn quanh.



Lệ Y tranh thủ cơ hội, lấy cây trâm trên đầu nhét vào trong ngực Yến Tử, chưa để nàng kịp thốt lên. Lệ Y liền ghé sát tai nàng nhỏ giọng:



“Đây không phải trâm thường, là ngân châm có chứa mê dược!”



“Sao nàng lại đưa ta thứ này?” Yến Tử cảnh giác liếc ba tên hắc y mới nhỏ giọng thỏ thẻ.



“Doanh Tắc rất chú ý đến ngươi. Ngươi hãy tìm cách tiếp cận hắn. Đâm vào huyệt ngủ của hắn. Nếu hận hắn, có thể đâm vào tử huyệt!”



“Cái gì chứ! Ta đâu có tàn nhẫn như vậy. Với lại ta không thể giết hắn. Hắn sẽ là hoàng...”



Yến Tử còn chưa nói xong liền thấy cổ áo bị xách lên.



“Đi thôi!”



Lục Tiểu Phụng không khách khí nắm eo nàng vứt lên ngựa.



Lệ Y nháy mắt với Yến Tử một cái, cũng thuận thế leo lên ngựa của hắc y bánh bao.



Chỉ là khi chúng nhân chuẩn bị rời đi. Phía xa chim trời đột ngột chạy loạn, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.



Rất đều, rất trật tự. Tựa như gấp vội, tựa như sát khí.



“Không ổn!!! Có kẻ địch. Điện hạ mau chạy đi!”



Hắc y sát thủ hét lớn. Đám người Lục Tiểu Phụng lập tức thúc ngựa gấp rút chạy đi.



Tiểu Yến Tử đưa mắt nhìn về phía nhạn trời đang chạy loạn.



Kẻ địch mà chúng nói đến là người của Đại hoàng tử, người của Nguỵ Quốc.



Hay là...người của Lưu Dĩ?