Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 95 : Thành thân

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Lục Tiểu Phụng cải trang thành một tên lính mang giáp, tay cầm giáo đứng đó, ánh mắt rực rỡ nhìn nàng tràn ngập ý cười hạnh phúc. Vừa thấy nàng liếc mắt đến hắn, ánh mắt kia lại thêm phần rực sáng.



Năm ngày trước, lúc hắn còn chìm trong dằn vặt hối hận ở Tần Quốc, trải qua những tháng ngày tự dày vò vì chính tay hắn đã gián tiếp đẩy nàng vào chỗ chết, trơ mắt nhìn nàng ra đi. Nhưng liền sau đó, gián điệp Sở Quốc báo tin, nàng bình an vô sự trở về. Khỏi phải nói lúc đó hắn kích động như thế nào, bỏ mặc mọi thứ, vứt cả nguy hiểm uy hiếp biên cương hai nước. Không ăn không ngủ, năm ngày liên tục vượt trùng trùng điệp điệp sang Sở Quốc. Quãng đường mất hơn nửa tháng đi đường, hắn lại đi trong vẻn vẹn năm ngày.



Lúc đến đây, đột nhập vào tướng phủ, mọi mệt nhọc, dằn vặt đau đớn suốt ngày qua dường như tan biến hết. Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của nàng khi ngồi bên cạnh Lưu Dĩ, tuy rằng trong lòng chua xót nhưng chỉ lúc này hắn rất rõ. Hắn yêu nàng, không nhất quyết phải đoạt bằng được nàng rồi nhìn nàng ra đi lần nữa. Chỉ cần nhìn thấy nàng còn sống, hắn đã hoàn toàn mãn nguyện. Nghĩ đến đây, hắn lại cười khổ. Sao một đương kim Thái tử của Tần quốc uy nghiêm như hắn lại vì một nữ nhân mà yếu đuối như vậy?



Tiểu Yến Tử liếc thấy vẻ phấn khởi trên gương mặt Lục Tiểu Phụng, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, tựa hồ không mang theo sát khí. Lòng nàng bắt đầu nhộn nhạo phân tích.



Lục Tiểu Phụng đơn độc cải trang vào tướng phủ, mạo hiểm đứng đó chỉ để nhìn nàng thôi hay còn mục đích gì khác, không phải sẽ đưa nàng đi chứ. Nếu bây giờ nàng kêu lên, Lục Tiểu Phụng sẽ không có cửa tẩu thoát. Với bản tính hung hãn của Lưu Dĩ, cộng thêm chuyện nàng chết đi một lần là do bàn tay của Lục Tiểu Phụng. Lưu Dĩ phỏng chừng sẽ phanh thây Lục Tiểu Phụng cho hả giận. Mà nếu như vậy, Tần Chiêu Dương Vương trong huyền thoại sẽ vì nàng mà kết cục bi đát. Còn chưa có kịp sinh ra hậu duệ, để đời sau nối tiếp sinh ra Tần Thủy Hoàng kia, kéo theo một hệ lụy cực kì khủng khiếp, chính là ‘lịch sử thay đổi’.



Tiểu Yến Tử bất giác rùng mình, ai có thể chết nhưng Lục Tiểu Phụng thì tuyệt đối không thể.



“Tiểu Yến Tử!” Đương lúc nàng còn mải suy nghĩ, tay nàng đã đầy ắp nho đã lột vỏ. Lưu Dĩ dường như phát hiện nàng không ổn liền quay sang nhìn nàng cau mày: “Khó chịu ở chỗ nào sao?”



Tiểu Yến Tử chớp mắt hai cái liền gật đầu: “Thiếp thấy hơi lạnh!”



Lưu Dĩ hơi nghiêng mặt, cũng không nói nhiều lấy áo choàng khoác lên vai nàng. Ở đây đang có ánh mắt của đám bá quan dõi theo, hắn không thể tùy tiện cho nàng ngồi lên đùi ôm ấp. Chỉ hạ lệnh cho đám cung nhân tăng thêm lửa.



Tiểu Yến Tử giả bộ co ro nói: “Thực ra thiếp thấy ở đây phong thủy không tốt, đội hình binh lính bên ngoài xếp không được vừa mắt cho lắm. Chàng nhìn xem, sao lại có người lùn người cao như vậy, thật là khó coi, phong thủy kém như vậy, binh sĩ dàn trận thực không tốt a.”



Khụ!



Bên dưới, Hoắc Tâm đại tướng cùng đám bá quan văn võ nghe nàng nói, không nhịn được ho khan, khóe môi giật giật khó coi.



Mặt Lưu Dĩ hơi trầm lại, hắn lướt qua đám bá quan văn võ đang giả vờ ăn uống, trên mặt khắc chữ ‘ta không nghe thấy gì’ lại lướt đến đám binh sĩ đang oai phong hứng gió bên kia.



“Nàng muốn xếp như thế nào?” Tuy rằng không biết nàng có ý gì nhưng hắn vẫn chiều theo nàng.



“Tốt nhất là nên điều một đám binh sĩ khác tới, cao to một chút tiện thể chắn gió, mẫu mã....ý là dung nhan cũng vừa mắt một chút, được dịp rửa mắt....ấy, là giúp cảnh khuya thêm sắc, để bữa yến tiệc thêm ấm áp vui vẻ. Ha ha!” Tiểu Yến Tử bật cười hai tiếng. Ánh mắt lộ liễu vẻ mong chờ.


“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Dĩ từ khi nào đã kéo nàng vào trong phòng, đám hạ nhân lúc nãy đi theo đã lùi ra, cửa cũng đã đóng, chỉ còn hai người.



Tiểu Yến Tử lúc này mới nhìn thấy Lưu Dĩ đứng trước mặt, ung dung thoải mái, không vội vàng, không nhiều ý niệm. Chỉ đơn giản đứng nhìn nàng.



Tiểu Yến Tử lại bất chợt thấy nhột, có phải nàng nghĩ nhiều quá rồi không?



“A...” Lúc này nàng mới để ý, đằng sau Lưu Dĩ có một bàn đặt rất nhiều bánh quả và hai cây đèn cầy lớn, còn có lư hương và đầy đủ các lễ vật làm lễ: “Chàng định làm đám giỗ sao?”



Mặt Lưu Dĩ đen lại, tựa hồ không ngờ nàng sẽ nói vậy, hắn cầm tay nàng kéo đến trước bàn ‘đám giỗ’ nàng nói, trịnh trọng: “Hôm nay ta và Tiểu Yến Tử thật thành thân.”



Tiểu Yến Tử bất giác ba lên một tiếng, hôm đó nàng nói người mà Lưu Dĩ thành thân là Triệu Mẫn, không phải nàng. Thì ra hắn vẫn để tâm đến chuyện đó, hôm nay mới đặc biệt chuẩn bị những thứ này là để bái đường thành thân với thân thể thật của nàng.



Bất chợt trong lòng dâng lên thứ cảm xúc ấm áp ngọt ngào. Nàng xúc động nhìn hắn. Nguyện ý chìm trong biển ngọt hắn tạo ra, nàng chấp nhận bị sâu răng hay đái đường, cứ tự do chìm trong tình yêu ngọt ngào của hắn là đủ thỏa mãn.



“Chàng....sao lại tốt với thiếp như vậy?”



Lưu Dĩ nhìn đôi mắt trong veo của nàng, thứ nước lấp lánh dâng lên khiến lòng hắn như mềm đi. Hắn mỉm cười dịu dàng, khẽ xoa đầu nàng.



“Nha đầu ngốc, ta có thiên hạ trong tay, sao có thể để nữ nhân của ta chịu thiệt thòi.”



Lưu Dĩ tự tay châm lửa đốt hương, đưa một cây cho nàng. Mới bắt đầu làm lễ.



Sau một hồi luống cuống, tựa như có chút bất ngờ, run rẩy. Tiểu Yến Tử mới hoàn thành được nghi lễ bái đường này. Lưu Dĩ cầm tay nàng, đứng trước bàn thờ, âu yếm nhìn nàng:



“Đời này Lưu Dĩ ta chỉ có một mình Tiểu Yến Tử nàng là thê tử, cho dù nàng đến từ đâu, bằng cách nào. Ta cũng sẽ yêu thương nàng, che chở cho nàng, bảo vệ nàng suốt cuộc đời này. Cho dù bao nhiêu kiếp đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ rời khỏi nàng.” Nụ cười trên khóe môi Lưu Dĩ dãn rộng ra. Vẻ chính khí cao ngạo bị hạnh phúc vùi lấp, nhất thời như hắn đã biến thành một người khác.



Tiểu Yến Tử mỉm cười ngọt ngào: “Trời xanh chứng giám, Tiểu Yến Tử chỉ có một mình chàng, nguyện yêu chàng đến bạc đầu, cùng chàng tận hưởng hạnh phúc cuộc đời. Cho dù bao nhiêu kiếp, thiếp cũng ở bên chàng.”



Giữa căn phòng vương khói hương, hai thân ảnh nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, thoảng qua mùi vị ấm áp, trăng kia như cười vui. Chúc phúc cho đôi uyên ương kia.