Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 96 : Hương đêm

Ngày đăng: 18:52 18/04/20


Lưu Dĩ vươn tay bế xốc nàng lên, âu yếm nhìn nàng kéo vào lòng ngực, chưa kịp để nàng thích ứng, liền chớp mắt dời lên giường. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường lớn được trải đệm trắng, ánh mắt sâu không lường được phủ một hàng mi quyến rũ nhìn nàng như mê hoặc. Chống tay xuống hai bên hông nàng, âu yếm ngắm nhìn. Dưới ánh nến đỏ rực và không gian bốn bề lặng im, đôi mắt nàng như hạt trân châu, sáng lấp lánh lại khiến kẻ khác lạc lối không cách nào thoát ra.



Hai má Yến Tử lập tức đỏ lên như trái đào tươi, ngượng ngùng nhìn hắn, xem ra năm ngày qua thực sự chuẩn bị tinh thần rất tốt, chỉ là lúc nằm trên giường lại có chút căng thẳng, cả thân thể cứng đờ không tự nhiên.



“Ta muốn nghe câu nói ngày hôm đó!”



Thấy Lưu Dĩ chăm chú nhìn nàng không manh động, lòng Yến Tử không khỏi thấp thỏm, lại đột nhiên nghe hắn phát ngôn, nhất thời mơ hồ không hiểu ý tứ.



Lưu Dĩ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hạ thân áp xuống thân thể nàng, ghé sát vào tai nàng nhẹ nhàng liếm vành tai, hơi thở nóng hổi phả nhẹ khiến nàng bất giác rùng mình: “Là câu nói trước lúc phát nổ.”



Tiểu Yến Tử lúc này mới sực nhớ ra, quả thực lúc đó nàng đã trực tiếp bày tỏ với hắn. Tuy khoảng cách xa, hoàn cảnh sinh ly tử biệt nhưng lại khiến hắn nhớ đến vậy, nàng lại quên mất.Nhưng thuận theo tình lý mà nói, nàng trước nay vẫn có thói quen dấu diếm biểu hiện trong lòng, chẳng mấy khi bày tỏ. Cũng không chủ động trong bất cứ chuyện gì, mọi việc đều để mặc Lưu Dĩ quyết định. Nguyên nhân cũng bởi Lưu Dĩ vốn sinh ra đã là hoàng tử, thân phận này là thân phận định đoạt cho kẻ khác. Hắn không cần ai phải chủ động, từ khi thành thân, mọi sinh hoạt của nàng cũng thoạt nhiên trở thành của hắn, đều do một tay hắn làm chủ. Hắn nói một, nàng cũng không nhiều lời cãi thành hai. Ngoại trừ chuyện mạng người ra, những chuyện khác nàng đều không quản.



Ngay cả trên giường, trước đây nàng cũng mặc nhiên nằm im cho hắn động thủ, hắn thích cảm giác đụng chạm da thịt thân mật với nàng, cảm giác thực tế này luôn khiến hắn thích thú, nhiệt tình dày vò nàng bất kể nàng có cầu xin. Vì vậy mà tạo thói quen ỷ lại, ngay cả trước lúc thành thân, trở thành quản gia nhà hắn đã mặc nhiên biến hắn thành chúa tể của nàng.



Cho nên, chuyện nàng chủ động thổ lộ, xem ra làm khó cho nàng rồi.



Lưu Dĩ thấy nàng không chịu mở miệng, liên tục cắn môi không nói. Ánh mắt hơi trầm lại. Lập tức phủ môi xuống, ngậm chặt tách môi nàng ra luồn vào bên trong, cánh tay không khách khí tháo phắt y phục nàng xuống. Lộ ra thân thể như ngọc. Bàn tay kia mày mò tìm kiếm trên thân thể, đi qua từng lớp da thịt mềm mại, chỉ là khác với vài đêm trước, bàn tay lần này vô cùng nóng hổi mạnh mẽ trượt thật nhanh trên thân thể nàng, tựa như có chút tức giận.



Lưu Dĩ hôn nàng đến choáng váng mới chịu rời môi hôn lên xương quai xanh của nàng, gặm cắn không lưu tình, động tác mạnh mẽ quyết đoán, khiến cho nàng cảm giác bỏng rát khó chịu. Yến Tử liền hít lấy hít để không khí, hơi thở bắt đầu nặng nhọc.Tiểu Yến Tử rõ rồi, Lưu Dĩ hôn theo phương thức hung bạo như vậy, ắt hẳn là vì không hài lòng chuyện nàng không chịu mở miệng. Chết tiệt, vì bảo quản tốt thân thể, nàng đành một lần mất mặt mà tỏ tình vậy.



“Thiếp....yêu...” Nàng mới nói được chừng đó, ánh mắt Lưu Dĩ lập tức sáng lên, trong hơi thở nóng hổi, hắn ngừng dày vò thân thể nàng, dời khỏi bầu ngực sữa của nàng, kề tai vào môi nàng như muốn nghe thật rõ.



Tiểu Yến Tử nuốt khan hai cái, mới trịnh trọng nói vào tai hắn:



“Thiếp yêu chàng. Lưu Dĩ!”



Vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lập tức sáng ngời, ánh mắt ôn nhu ngập tràn ý cười. Tựa hồ đây là câu nói hắn cho rằng là hay nhất mà hắn từng nghe. Không khách khí tặng nàng một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng lại tràn đây nhu tình. Lúc rời khỏi môi nàng, giọng đã khàn đục.



“Ta yêu nàng. Tiểu Yến Tử.”



Mặt nàng nóng bừng lên. Tim đập thình thịch, quả nhiên lời tỏ tình đến từ người thương như một phát súng, khiến nàng chết ngắc a a a.



Lưu Dĩ không vội vàng, mà chỉ chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt nàng, rất kiên nhẫn bắt đầu từ ngón tay nàng miết nhẹ lên vai, cổ, ngực. Để lại thật lâu thật nhiều trên bầu ngực tròn đáng yêu kia mới di chuyển xuống bụng....Ngay cả đùi nàng, lưng nàng, chỉ chốc lát đã tràn đầy dấu hôn của hắn. Lưu Dĩ quan sát thật kĩ thân thể nằm dưới thân hắn, nơi nào không có dấu hôn hắn sẽ trở lại hôn thật kĩ thật sâu.



Tiểu yến Tử bị đôi môi mò mẫm kia làm cho choáng váng, chìm trong mê loạn không còn chút tỉnh táo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Trong căn phòng, tiếng hôn và hơi thở hai người đã nặng nề hơn, khiến cho căn phòng ngập tràn mùi vị mờ ám.



Vừa lúc Lưu Dĩ kiểm tra nàng đã đủ ướt, tách chân nàng ra, chuẩn bị đưa dục vọng cứng rắn xâm chiếm thì Tiểu Yến Tử đột nhiên lên tiếng:



“Sao chàng lại bị thương?”


Sa Hoả thấy Sa Thuỷ len lén nhìn trộm qua, liền lấy tay bịt mắt Sa Thuỷ lại.



“Đừng có nhìn!”



“Đâu phải mới lần đầu nhìn thấy.” Sa Thủy nhỏ giọng hất tay Sa Hoả ra.



Sa Hoả hừ lạnh một tiếng, không nói một lời lặng lẽ kéo cổ áo Sa Thuỷ đi.



“Buông ra, ta đang ngắm cảnh xuân, học tập sau này còn thực hành cùng thê tử.”



“Ngươi cả đời không có ai chịu lấy, học hỏi mất thời gian.”



“Ai nói huynh không có. A Mai, nha hoàn của Hoắc tiểu thư không phải rất thích ta sao?”



Mặt Sa Hoả thoáng đanh lại: “Nàng ta không hợp với ngươi!”



“Huynh nói gì vậy? Hợp hay không liên quan gì đến huynh. A!!!”



Sa Thuỷ nói xong liền ăn một cước của Sa Hoả: “Làm cái gì vậy? Khi không lại đánh ta?”



Sa Hoả hừ lạnh không đáp, chỉ lạnh lùng bỏ đi.



Bên trong, cặp phu thê biến thái cuối cùng hôn đủ mới chịu rời nhau.



Lưu Dĩ quấn nàng một hồi, mới chịu để nàng chơi cùng hai con thỏ nhỏ.



“Tiểu Yến Tử, nàng chuẩn bị đi!” Lưu Dĩ thư thả nói.



“Chuẩn bị gì cơ? Chúng ta sắp đi đâu sao?” Tiểu Yến Tử ngơ ngác.



Lưu Dĩ gật đầu đáp:



“Hai tuần nữa chúng ta rời tướng phủ trở về nhà.”



Nhà?



Tiểu Yến Tử ngẩn người, trong tâm nàng đã quen nhà chính là tướng phủ, còn trong tâm Lưu Dĩ, nhà chính là phủ Quốc Công.



Đã đến lúc rời đi rồi sao?