Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
Chương 97 : Vì người vô tâm rọi cành hoa rơi
Ngày đăng: 18:53 18/04/20
Tiểu Yến Tử từ lúc nào đã luôn xem tướng phủ là nhà, lão đại tướng yêu quý nàng, Hoắc phu nhân lại càng quý, huynh muội nhà họ Hoắc thì khỏi phải nói, vì vậy mà nàng mặc nhiên sống ở đây chưa từng có ý định rời đi. Bây giờ nàng đã là thê tử của Lưu Dĩ, xuất giá tòng phu, xuất gia tòng phụ. Nàng cũng đã đến lúc theo Lưu Dĩ về dinh rồi.
"Nàng không vui?" Lưu Dĩ nhìn nàng ảo não ngồi trong lòng hắn, vẻ mặt ỉu xìu như bóng xì hơi.
"Thiếp sống ở đây đã lâu, xem mọi người như người thân, nhất thời..." Nàng có chút buồn bã nói.
"Ta chỉ sống tạm ở đây, gian tế đã dẹp hết, hai tuần nữa kỵ binh sẽ được điều đi. Ta không cần thiết phải ở đây nữa." Lưu Dĩ thấp giọng giải thích, mày hơi nhíu, có vẻ không vui: "Không lẽ nàng không nguyện ý theo bổn vương về phủ."
A. Bây giờ Tiểu Yến Tử mới nhận ra có chút thuận tai ở đây. Những ngày nàng trở về Lưu Dĩ đặc biệt dịu dàng, không danh xưng bổn vương với nàng, xem chừng đã hoà nàng làm một với hắn. Nàng mải mê chìm trong vị ngọt, lúc này mới nhận ra. Xem ra là hắn đang tức giận. Chỉ cần nàng mở miệng không nguyện ý, hắn sẽ lập tức khiến nàng biến mất khỏi thế gian.
"Thiếp không có ý đó. Đối với thiếp ở đâu có chàng ở đó mới là nhà." Nàng bày ra bộ dáng nịnh nọt ôm cổ hắn dỗ dành.
Vẻ mặt Lưu Dĩ mới bình ổn lại, nàng mới nói tiếp: "Chỉ là nhất thời buồn lòng. Phu thê chúng ta phiền đại tướng quân đã lâu. Rời đi cũng nên thôi." Tiểu Yến Tử nhu thuận mỉm cười.
Lời nàng nói hoàn toàn là thật lòng, nàng ở đâu cũng được, chỉ cần có Lưu Dĩ là đủ, chỉ là về phủ Quốc Công không có đám Cố Vệ Bắc chơi cùng, không có đám vệ binh đánh bạc cũng có chút buồn lòng.
Lưu Dĩ biết nàng ham chơi, không nỡ rời xa nơi này. Hắn nhéo má nàng đến ửng đỏ mới thoả mãn buông tay:
"Quậy chừng đó còn chưa đủ?"
Tiểu Yến Tử gãi gãi đầu cười gượng, nghĩ đến từ khi vào phủ nàng liên tục phá tanh bành nơi đây, khiến cho hai vợ chồng già Hoắc gia đau đầu không thôi.
"Thiếp biết rồi, sẽ sớm an bài mọi thứ. Chàng yên tâm."
Lưu Dĩ nghe nàng nói vậy mới an tâm gật đầu. Đặt lên môi nàng một nụ hôn mới rời đi.
Đến lúc chỉ còn mình nàng nhìn hai chú thỏ, trong lòng không khỏi buồn rầu. Nàng ngẩn ngơ một hồi mới quyết định đi tìm Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Sinh đánh chén một bữa, làm tiệc chia tay.
Nghĩ xong liền một mạch chạy đến viện đại phu tìm người.
Chỉ là vừa đến cửa, chưa kịp gõ cửa đã nghe tiếng người vọng ra.
Thanh âm quen tai trầm bổng trịnh trọng vang lên:
"Hãy giúp ta chữa trị, bằng mọi cách!"
Tiểu Yến Tử nhíu mày. Là giọng Hoắc Sinh, hắn muốn chữa trị cái gì, cánh tay không phải trước giờ vẫn tiếp nhận điều trị sao?
Nàng thu tay, không tính gõ cửa, chỉ yên lặng đứng bên ngoài nín thở, tránh bị phát hiện. Nàng cũng không rõ tại sao lại làm ra hành vi này, nhưng giác quan cho nàng biết, nếu nàng xuất hiện, Hoắc Sinh sẽ lập tức ngậm miệng.
"Cái này..." Trong căn phòng lần nữa vang lên giọng nói, chỉ là giọng điệu này không phải của Hoắc Sinh mà là Cố Vệ Bắc: "Mười năm qua ta ở đây là vì huynh, đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng kết quả...Huynh đã thấy rồi đó."
Tạm dịch là:
Chỉ trăng xuân vẫn đa tình
Vì người ly biệt rọi cành hoa rơi
Bỗng nhiên Mạc Phù cất tiếng khiến cho Hoắc Sinh thoảng giật mình. Người nội công thâm hậu như hắn, lại có lúc phân tâm, không biết nơi hắn đứng đang có người.
Hoắc Sinh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cành hoa trên tay hắn rũ mình rơi xuống, theo gió quấn quýt trên một thân thể liễu tơ, cánh hoa phù dung nhẹ phất rồi chầm chậm nghiêng mình lộ ra một dung nhan xinh xắn không biểu cảm lặng mình đứng đó nhìn hắn.
Ánh mắt đó khiến Hoắc Sinh có chút sững lại, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ bình thản, điểm mũi chân đáp xuống đất đứng trước mặt Mạc Phù:
“Mạc tiểu thư có lễ.”
“Hoắc tướng quân có lễ.”
Mạc Phù khẽ nghiêng mình thi lễ, bộ dáng của Hoắc Sinh và Mạc Phù hôm nay đều hoàn toàn trái ngược với đêm đó. Không còn là một tiểu tử ngông cuồng chạy trốn, không còn là một tướng quân máu lạnh vô tình. Lúc này họ như hai vị bằng hữu gặp lại nhau, hoặc là một người dưng có quen biết.
“Trông tướng quân có vẻ không vui, chi bằng cùng Mạc Phù uống vài li.” Mạc Phù nhướn mắt đề nghị, nàng không thường uống với người lạ, nhưng người này đối với nàng có chút thú vị, thực muốn biết người này đối với vương phi nặng tình như thế nào.
Hoắc Sinh hơi bất ngờ. Trước nay ngoài Mẫn Mẫn ra không có nữ nhân nào trực tiếp mời hắn uống rượu. Tuy rằng không có tâm trạng nhưng hắn vẫn đáp:
“Hoắc mỗ không uống được rượu. Chuyện lần trước Hoắc mỗ vẫn chưa có dịp tạ lỗi với tiểu thư. Chi bằng hẹn ngày khác Hoắc mỗ mời tiểu thư đàm đạo.”
Mạc Phù nhìn rèm mi khẽ chớp của Hoắc Sinh cùng bộ dáng nghiêm cẩn chính khí kia không khỏi trầm trồ. Hoắc Sinh đẹp rung động lòng người như vậy quả nhiên một lời nói nhẹ nhàng cũng khiến nàng nguyện ý quên đi cách hắn hung bạo đêm đó.
“Duyệt.” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu.
Nghe câu nói cùng dáng vẻ ngây ngô của Mạc Phù, ánh mắt sáng rực như sao đó. Đồng tử Hoắc Sinh lập tức thu nhỏ, cả cơ thể cứng lại, kinh ngạc nhìn Mạc Phù.
Mạc Phù không nhận ra Hoắc Sinh có chỗ lạ lùng, thấy trời đã chạng vạng liền thi lễ cáo từ.
“Mạc tiểu thư có thích hoa anh đào không?” Mạc Phù vừa xoay lưng đi được hai bước Hoắc Sinh liền cất giọng.
Nàng có chút bất ngờ quay đầu, khẽ dãn ra một nụ cười: “Đó là một loài hoa xinh đẹp.” Nói rồi lại tiếp tục rời đi.
Tựa như không phải câu trả lời hắn muốn, Hoắc Sinh cũng thu lại biểu cảm, trở về trạng thái tĩnh quay đầu bỏ đi.
Chỉ là Hoắc Sinh không biết, trong túi thơm Mạc Phù thường đeo bên người luôn có một bông hoa anh đào đã tàn lụi từ lâu.