Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân
Chương 98 : Dưới tán anh đào , người tỉnh trong cơn mộng kinh hoàng
Ngày đăng: 18:53 18/04/20
Mặt trời xuống núi, trăng đã lên cao, ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm tịch mịch.
Lúc Lưu Dĩ về đến Tam Thái viện đã là nửa đêm, nghe hạ nhân bẩm báo Tiểu Yến Tử đã ngủ từ lâu, hắn cũng không phiền nàng, sang phòng bên tắm rửa mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.
Nhìn tiểu thê tử cuộn mình trên giường lớn, tư thế ngủ như con tôm ôm chặt đống chăn, khuôn trang trắng ngần chôn trong mớ chăn lộn xộn, đôi mắt tinh nghịch đã nhắm nghiền, lộ ra vài phần yên tĩnh hiền lành.
Lưu Dĩ ngắm nàng một lúc, tâm tình căng thẳng lúc làm việc bất giác thả lỏng. Hắn cởi y phục, chỉ mang tiết y leo lên giường, nhẹ nhàng tránh làm nàng thức giấc, cuộn con tôm kia vào lòng, để đầu nàng kê lên tay hắn.
Tiểu Yến Tử đang ngủ yên như bị làm phiền, thân hình khẽ động, hơi nhíu mày, theo bản năng chun mũi tìm bờ ngực rộng rãi quen thuộc ngửi ngửi như cún con. Tìm được mùi cổ hương quyến rũ, không khách khí sờ soạng, bàn tay nhỏ nhỏ luồn vào trong áo Lưu Dĩ, ma sát trên vòm ngực cuồn cuộn săn chắc kia rồi im bặt. Lưu Dĩ bị hành động này của nàng làm cho thân thể căng cứng, đôi mắt thanh tĩnh lúc này có chút nóng nảy.
Hắn nhìn người trong lòng ngủ ngon, lại nhìn bàn tay nàng luồn vào trong áo đặt lên trước ngực hắn mới sực nhớ, suốt gần hai tháng qua từ sau khi nàng trở về thân thể thật. Mỗi lần ân ái nàng đều rất mê mẩn vòm ngực hắn, thường đưa tay đùa nghịch. Lúc này ngủ mê, lại theo thói quen xàm sỡ hắn. Chỉ là bàn tay kia thật biết cách kích tình, khiến cho tâm đang tĩnh của hắn thiếu nước sôi lên nuốt luôn nàng vào bụng. Nhưng thoảng trong gió đưa mùi rượu lên mũi hắn. Lưu Dĩ lập tức nhíu mày.
Nàng uống rượu sao?
Ánh mắt hắt bỗng sắc lạnh. Uống rượu không tốt, nàng lại thích uống như vậy. Phải giáo huấn nha đầu này thật nghiêm khắc mới được.
Hắn nhìn nàng ngủ ngon như vậy, thầm biết vì rượu vào khiến nàng say giấc mà làm càn, quả thực không nỡ đánh thức nàng, đành nuốt cơn giận kèm theo cơn khát xuống bụng, ôm nàng ngủ, sáng mai thức dậy phải cho nàng một trận nên thân. Dám dấu hắn uống rượu say đến độ này.
Chỉ là tiểu yêu nữ kia thật sự muốn chọc tức hắn. Nàng quả thực ngủ không yên phận, lần này chân đang bị Lưu Dĩ kẹp lại đột nhiên động.
Đôi chân thon của nàng không biết vô tình hay hữu ý ma sát, cọ cọ giữa hai chân của hắn, chạm đến nơi nào đó. Rõ ràng nàng đang nhắm mắt ngủ ngon lành, không rõ mê man thế nào lại có thể làm ra động tác này, chẳng mấy chốc mà cọ tỉnh Lưu Dĩ, khiến hắn mở trừng mắt, đôi mắt tinh anh trong chốc lát đã đục ngầu.
Hơi thở của hắn trở nóng bỏng, cả căn phòng phút chốc nóng như lửa. Hắn kẹp chặt lấy chân nàng, không để cho nàng càn quấy. Cúi đầu cắn lên vành tai nàng, giọng đã khàn đục:
“Đừng động.”
Tiểu Yến Tử hơi động mi, ánh mắt mơ màng nhìn hắn. Giữa bóng đêm mờ ảo, nàng thoảng nhìn thấy dung nhan tuấn lãng đẹp đẽ kia như một bức tranh. Dường như nàng nghĩ rằng đang mơ, bỏ hết thể diện liền lao vào đôi môi mỏng quyến rũ kia cắn lấy cắn để, trong hơi thở thoảng đưa hương rượu truyền vào miệng Lưu Dĩ, khiến cho hắn tâm thần rối loạn, nửa say nửa tỉnh. Trong giọng nói mơ màng hư hư thực thực:
“Lưu Dĩ...chàng là yêu nghiệt....yêu nghiệt của thiếp...”
Cả cơ thể Lưu Dĩ lúc này đã hoàn toàn bốc lên hỏa dục. Chẳng mấy khi thấy nàng ‘nổi cơn’, Lưu Dĩ liền để mặc cho nàng càn quấy, trong ánh mắt nóng rực có mấy phân vui vẻ. Hắn thực muốn xem nàng trong cơn mộng, thực hiện được mấy phân động tác.
Hai mắt Yến Tử vẫn nhắm nghiền, nhưng cả thân thể đã đè lên người Lưu Dĩ, đôi chân thon dài kia lại liên tục cọ sát nơi đó khiến cho Lưu Dĩ nặng nhọc thở gấp. Tiểu cầm thú chẳng mấy chốc bị nàng cọ cho tỉnh giấc. Đôi môi nàng trượt xuống cổ hắn, cắn cắn day day rồi lại trượt xuống vòm ngực vạm vỡ, nơi bắp tay săn chắc kia nhiệt tình cắn xé.
Lưu Dĩ dường như phát hỏa, mặc nhiên lần đầu biết được cảm giác nàng đùa nghịch thân thể hắn lại kích thích, thỏa mãn đến như vậy. Trước nay đều là nàng nằm dưới thân hắn, một tay hắn hầu hạ nàng trên giường. Nhưng hôm nay men say như kích tình nàng, khiến cho nàng trong cơn mộng đem hắn ra ăn sạch, trước nay vì thể diện mà nàng nín nhịn. Có một nam nhân đẹp đẽ ở bên như vậy, nàng rốt cuộc nhịn cơn khát máu sắc nữ đã bao lâu rồi chứ.
Chẳng mấy chốc thân thể hai người đã chẳng còn mảnh vải, Tiểu Yến Tử vẫn đê mê tấm thân cường tráng kia, liên tục đưa lưỡi quét qua những cơ bắp luôn khiến nàng mê mệt kia, phát hiện ra tiểu cầm thú đã tỉnh giấc, liên tục thúc vào đùi nàng, khóe môi nàng cong lên. Thật sự không khác nào một nữ tặc lưu manh hà hiếp trai nhà lành.
Nàng mở hờ mắt, dừng động tác âu yếm kia, chống tay bên hông Lưu Dĩ vươn người nhìn hắn. Mái tóc dài đen mượt của nàng phủ xuống thân thể hắn, cho hắn cảm giác chân thực, lại mê man trong dục vọng.
Hắn cũng nhìn nàng, vẻ mặt đã mấy phân trấn tĩnh, nhưng đôi mắt đã phủ sương mờ.
“You’re so sexy. Baby!” Tiểu Yến Tử mơ màng nói một câu.
Lưu Dĩ cau mày, nàng đang nói gì vậy? Cái thứ ngôn ngữ kì cục kia ở đâu ra?
Rõ ràng Lưu Dĩ không biết đây là câu nói rất thịnh hành của giới trẻ hiện đại. Câu nói này trước đây Tiểu Yến Tử vẫn không ngừng chê bai là suy đồi gì gì đó. Lúc này rượu vào tình ra, lại nói với Lưu Dĩ, thật là....
Không để cho Lưu Dĩ kịp nghĩ ngợi. Tiểu Yến Tử liền ngậm lấy môi hắn, hung hăng đưa lưỡi tách môi hắn ra luồn vào bên trong tìm kiếm. Môi lưỡi dây dưa, nhiệt tình cắn mút. Biểu hiện này của nàng thật sự khiến hắn điên đảo, nói không ngoa là rất hài lòng chuyện nàng chủ động như vậy. Ở bên dưới nàng đùa cợt hắn, không chịu để hắn tiến vào mà chỉ ma sát, cọ cọ thân mật. Bên dưới đùa nghịch, bên trên hung hăng nuốt chửng lưỡi hắn.
Tiểu Yến Tử thành công thu phục Lưu Dĩ dưới thân, khiến hắn chìm trong mê loạn do nàng bày ra. Tại thời điểm cao trào, trong lúc hắn không trụ được nữa, đích thân đẩy nàng tiến vào thì nàng lại đột ngột dừng động tác ngã lăn bẹp dí xuống thân thể hắn rồi bất động.
“Tiểu Yến Tử.” Lưu Dĩ đang trong cơn đê mê lại thoáng thấy nàng ngừng động tác liền hụt hẫng gọi một tiếng.
Nhưng nàng vẫn nằm trên thân hắn, hơi thở đều đặn. Tựa hồ đã ngủ.
Lưu Dĩ trừng mắt nhìn nàng nằm trên thân hắn chìm sâu trong giấc ngủ. Trong lòng không khỏi bực tức.
Nàng dám đem hắn ra đùa cợt?
Theo tính cách của Lưu Dĩ, hắn sẽ không bao giờ để mặc cho nàng. Tất nhiên sẽ trả đũa.
Chết tiệt, hắn đang rất thích thú, sao nàng dám dừng lại.
Và thế là bạn Quốc Công luôn cương trực nghiêm nghị nào đó lần này thực muốn làm tiểu nhân, đã đẩy nàng xuống dưới thân trực tiếp đâm vào hành hạ....
Giữa cơn mê, đầu thoáng đau nhức. Tiểu Yến Tử mơ màng mở mắt, trời có chút sáng. Nàng nhớ đêm qua, vì buồn lòng mà có làm một vò rượu ấm lòng, sau đó lên giường đi ngủ. Có lẽ vì vậy mà bây giờ cơn đau đầu ập đến, chỉ là nàng vừa hơi động. Cả thân thể truyền đến cơn ê buốt quen thuộc.
Quái. Uống rượu cũng đau như lúc ái ân được sao?
Nàng có chút tỉnh táo, lúc này mới cảm nhận được cánh tay to lớn đang ôm ngực nàng, cả thân thể cường tráng kia dán vào lưng nàng, hơi thở nóng hổi mang theo mùi cổ hương chôn trên cổ nàng, đôi môi nào đó chậm rãi miết lên cổ nàng.
Mặt nàng lập tức đỏ âu lên. Trời ạ, rốt cục khi nàng ngủ đã ân ái bao lâu, bao nhiêu lần, sao nàng không biết gì cả mà thân thể lại rã rời đến mức này. Bên dưới hạ thân cảm giác bị lấp đầy, chắc chắn là không chỉ vừa mới đây.
“Có đau đầu không?” Giọng Lưu Dĩ khàn đục vang lên sau gáy nàng mang theo hơi thở nam tính khiến toàn thân nàng run lên.
“Muội nên nhớ rõ, muội là người nhà Mạc gia, muội không thể để người ngoài cười nhạo phụ thân không biết dạy con, bằng tuổi muội người ta đã con chạy đầy nhà. Muội nhìn muội mà xem.....” Mạc Vân nói với giọng bất lực: “Muội muốn tìm người. Ta đã cầu xin phụ thân cho muội tìm. Lang thang bên ngoài hai năm, có đêm nào ta ngủ ngon giấc, luôn lo lắng muội có đủ ăn không, có bị ai khi dễ không. Nghe muội trở về, ta đã rất mừng. Không phải muội nói tìm ai đó sao, người đâu? Ở đâu?”
Mạc Phù nghe vậy lòng có chút chùn xuống, nghe nhắc đến người nào đó nàng cần tìm ánh mắt như chìm vào mảnh đen u tối. Khẽ quay mắt đi.
Hoắc Sinh ngồi bên cạnh, không biết do cảm tính hay lý tính. Tim hắn đánh thịch một cái không rõ lý do.
Ánh mắt đó...Hình như hắn đã từng thấy ở đâu đó.
“Năm đó muội đã thề, ngoài huynh ấy. Muội sẽ không lấy ai khác.” Mạc Phù kiên quyết nói, trong giọng nói có chút lạc đi.
“Người còn sống hay đã chết muội còn không rõ. Ngay cả cái tên cũng không biết. Muội rốt cuộc có biết đang làm gì hay không. Đừng nghĩ đến những chuyện hoang đường như vậy có được không?” Mạc Vân lần này thật sự cáu giận. Hắn không can tâm nhìn tiểu muội yêu thương mù quáng như vậy.
Mạc Phù chậm rãi đứng dậy, cung kính thi lễ với Tiểu Yến Tử và Hoắc Sinh rồi quay sang Mạc Vân thấp giọng:
“Muội không phải họ Mạc, không phải người Mạc gia, ân nghĩa nuôi dưỡng bao lâu muội không bao giờ quên. Chỉ xin huynh đừng ép muội.” Nói rồi liền quay đầu cất bước.
Mạc Vân giận đến tím mặt, quên mất sự có mặt của Tiểu Yến Tử, đứng phắt dậy đập bàn ‘Rầm’ một tiếng:
“Tiểu Ninh, muội đứng lại cho ta!”
Tròng mắt Hoắc Sinh thu nhỏ, ánh mắt chậm rãi rời đến bóng lưng của Mạc Phù. Nàng vẫn cứ lặng lẽ bước đi, ánh nắng rọi qua bóng nàng đổ xuống nền đất, vạt váy khẽ bay theo điệu gió, tựa hồ không nghe thấy tiếng gọi của Mạc Vân.
Gân xanh nổi đầy trán. Lần này Mạc Vân tức giận bóp nát chén trà hét lớn:
“Bạch Mộ Ninh! Muội một ngày họ Mạc, mãi mãi là họ Mạc. Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta gọi tên thật của muội. Nếu muội bước thêm một bước nữa. Cả đời này không cần trở lại Mạc gia!!!”
Một cơn gió tạt ngang, cành cây nghiêng mình đung đưa. Thân hình liễu tơ khẽ xoay, lộ ra dung nhan xinh đẹp với đôi mắt tinh khiết.
Mắt Tiểu Yến Tử trợn tròn, tai ong ong. Nàng từ từ đưa mắt sang Hoắc Sinh đã hoàn toàn bất động ngồi bên cạnh.
Sắc mặt Hoắc Sinh trắng bệch không còn giọt máu, đồng tử thu nhỏ, cả thân thể cứng ngắc không chút động tĩnh. Làn gió nhẹ phất qua, mái tóc đen khẽ bay lên soi tỏ bóng hình cô độc dưới ánh dương.
Tiểu Yến Tử run run mở miệng hỏi Sa Hỏa:
“Chuyện đó....lúc nãy ngươi nói thân thế Mạc Phù....”
“Bẩm, Mạc tiểu thư đích thị là người Yên Quốc....”
Những câu sau đó Tiểu Yến Tử nghe không rõ. Trong đầu não chỉ nhớ đến hôm trước, lúc Lưu Dĩ kể lại sự tình cho nàng. Kết thúc câu chuyện có nói:
“Tên của đứa trẻ đó là Bạch Mộ Ninh.”
Người nước Yên – Giọng Lưu Dĩ vang lên trong đầu: “Đứa trẻ đó là người Yên quốc.”
Tên Bạch Mộ Ninh – Lúc đó Hoắc Sinh biến thể đã nói: “Ta tên Bạch Mộ Ninh.”
Tất cả đều là trùng hợp sao?
Tiểu Yến Tử đã từng nghe qua một câu nói: ‘Trong cuộc sống này, vạn vật đều do ông trời định duyên. Duyên đến duyên đi đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên từ khi bắt đầu đã chắc chắn như ván đã đóng thuyền, có những duyên phận từ khi bắt đầu đã định trước sẽ phải ra đi. Khi duyên phận dệt ra một câu chuyện có kết cục xấu, nàng vẫn tin rằng trên đời này còn có kì tích.’
Giữa hai con người cách nhau mười năm kí ức. Một người ôm nỗi đau chôn chặt hóa cuồng bạo, một người dệt giấc mơ tươi đẹp tìm kiếm người kia. Thời gian chữa lành vết thương, cũng bất giác đưa cả hai về chung một đường.
Bông hoa anh đào năm xưa đã tàn lụi thấp thoáng hồi sinh trong giấc mộng. Cánh hoa nở rộ ấp ôm mộng đẹp ngày qua.
Năm Hoắc Sinh mười ba tuổi cầm trên tay bông hoa anh đào xinh đẹp đi đến trước mặt một đứa trẻ với đôi mắt tinh khiết như mặt trăng. Nụ cười tỏa sáng ấm áp. Luôn gọi hắn bằng cái tên:
“Thần tiên ca ca!”
Hoắc Sinh ngại ngùng đưa bông hoa đến trước mặt đứa trẻ đó, ấp úp hỏi:
“Tiểu Ninh, muội có thích hoa anh đào không?”
Đứa trẻ kia phấn khích cười lớn, lộ ra hàm răng trắng đều. Khi cười khuôn mặt kia sáng bừng những tia sáng lấp lánh, khiến trái tim bé nhỏ của tiểu tử năm đó đập rộn ràng.
“Hoa anh đào ăn rất ngon! Duyệt.”
Ánh mắt, nụ cười, con người năm đó đã gần trong gang tấc. Tồn tại chân thực dưới ánh nắng ngày xuân. Nàng đứng dưới tán cây hoa anh đào, vạt váy rung động khẽ bay. Cánh hoa phù dung bay lượn như điệu múa hồng y, phủ lên khuôn trang xinh xắn.
Thời gian như ngưng đọng, chỉ có bóng đỏ tuấn tú nào đó lặng mình ngồi đó ngắm nhìn bóng tiểu nữ dưới hoa anh đào. Nàng nở một nụ cười thật đẹp, giống hệt năm đó.
Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt đào của bóng đỏ chậm rãi rơi xuống.
Lăn dài xuống mặt đất.
Vỡ tan...