Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 22 : Một đôi tiểu uyên ương dưới trăng. .

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Thường Hiên nắm tay A Phúc đi ra ngoài, lúc đi ra sân, nhìn thấy cửa hậu viện, nhịn không được hưng phấn trong lòng nói với A Phúc: "A Phúc, chuyện hôm nay nàng làm tốt lắm, rốt cuộc trước mặt tam thiếu gia cũng làm được một việc tốt."



A Phúc cúi đầu, nhìn hắn hưng phấn mà nắm chặt tay mình, nghiêng đầu cười nói: "Nhìn chàng cao hứng thành như vậy, bất quá chỉ là vá một bộ quần áo thôi."



Thường Hiên lại nén không được kích động, nắm tay nàng lay động: "Đâu chỉ đơn giản là vá một bộ áo như vậy, nàng có biết bộ áo này nếu làm xấu, đại phu nhân có thể tức giận như thế nào không? Tam thiếu gia còn không biết sẽ chịu hình phạt gì nữa. Nay nàng giúp ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ nhớ rõ, tam thiếu gia là người thế nào ta biết mà, ngài ấy ngày thường tuy rằng tính tình yếu đuối một chút, nhưng làm người vẫn rất trọng nghĩa khí."



A Phúc nhìn dáng vẻ cao hứng của hắn, không khỏi mím môi cười nhẹ nói: "Ta trước kia bất quá chỉ là một nha hoàn may vá thôi, nay gả cho chàng, ta chỉ mong mỗi ngày sống yên ổn, làm sao nghĩ đến tương lai có chỗ nào tốt. Nay giúp được tam thiếu gia, chỉ mong sau này ngài ấy có thể đối đãi với chàng tốt hơn, như vậy ta đã thấy đủ rồi."



A Phúc nói đến đây, khuôn mặt mượt mà trắng nõn phiếm hồng nhạt sáng bóng, đôi mắt như nước thoáng một chút nhàn nhạt xấu hổ. Thường Hiên theo ánh trăng sáng tỏ nhìn qua, càng xem càng cảm thấy nàng xinh đẹp động lòng người, lập tức nhịn không được đến gần hôn một cái.



A Phúc ban đầu thấy hắn không nói, trong mắt cảm thấy kỳ quái, bỗng cảm thấy hắn đến gần mình, tiếp theo đôi môi ấm áp của hắn còn hôn tới, hơi thở hơi chút nặng nề phun trên khuôn mặt mềm mại của mình.



Chỉ tiếc bóng đêm dày đặc, việc xảy ra bất ngờ, Thường Hiên làm loại chuyện này cũng không phải thường xuyên, hắn thế nhưng một ngụm hôn lên trên chóp mũi.



A Phúc vừa thẹn lại sợ, e sợ bị người khác nhìn thấy, đâu có quản hắn hôn đúng hay không, hai tay yếu ớt không đủ sức đẩy hắn, trong miệng thấp giọng vội la lên: "Chàng cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cẩn thận bị người khác nhìn thấy bây giờ."



Thường Hiên lại dứt khoát đem cả người A Phúc ôm vào ngực, một bàn tay nắm thắt lưng của nàng làm cho thân mình mềm mại của nàng gần sát mình, tay kia thì nâng cằm của nàng lên, để sát vào thấp giọng oán giận nói: "Mặc kệ, vừa rồi cũng chưa hôn xong đâu!" Nói xong miệng cố chấp mà bá đạo hướng đến miệng nhỏ hồng nhuận dụ người của A Phúc mà hôn xuống.




Nói xong ông lại quay đầu nhìn về phía A Phúc: "A Phúc, nếu thực sự đem việc này giao cho con, con dám nhận không?"



A Phúc bị ông hỏi nhất thời không biết trả lời thế nào, cúi đầu trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí nói: "Dám nhận."



Thường quản sự nghe vậy, ngày thường trên mặt cũng không có biểu tình nhưng nay lại mang theo một chút vui mừng, ông gật đầu nói: "Ừm, như vậy là tốt rồi."



A Phúc nhẹ nhàng cắn môi dưới, cúi đầu còn nghiêm túc nói: "Cha, A Phúc bất quá cũng chỉ là một nha hoàn trong phủ, thân cô thế cô, nếu không có cha quan tâm hôm nay còn không biết đã có kết cục như thế nào. Lúc trước là A Phúc không tốt, liên luỵ Thường Hiên, cũng làm hại cha mất mặt trước chủ tử. Nay A Phúc gả đến đây, mọi việc ít nhiều cũng nhờ cha và Thường Hiên chiếu cố, A Phúc trong lòng vô cùng cảm kích. Về phần chuyện chuẩn bị bức tranh thêu cho Thái Hậu, bất kể như thế nào, A Phúc luôn muốn đem hết toàn lực, nếu thật sự có thể thành chuyện, coi như là vì cha và Thường Hiên ở trước mặt chủ tử lấy lại mặt mũi."



Thường quản sự nhìn A Phúc, thở dài nói: "A Phúc, trước kia lúc con chưa gả cho Thường Hiên, ta cảm thấy con là một nha hoàn không tồi, mà sau khi con gả đến đây, cũng hiền lành dịu ngoan. Về phần sự việc lúc ấy bất kể ai đúng ai sai, rốt cuộc nay con cũng đã là thê tử của Thường gia ta, người một nhà không nói hai người, con cũng không cần luôn nhớ tới việc kia, sau này chúng ta một nhà sống với nhau thật tốt là được."



A Phúc nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lại mơ hồ có cảm giác ướt át, kỳ thật Thường quản sự đối với chuyện kia chưa bao giờ đề cập qua, trong lòng nàng rốt cuộc vẫn có áy náy, nay nói thẳng ra, Thường quản sự cũng không có ý trách cứ, trong lòng nàng lại giống như mở ra một nút thắt.



Thường Hiên bên cạnh thân mật cầm tay nàng, trách cứ nói: "Nè, không phải đang ăn cơm sao, sao lại nói đến chuyện này. Hơn nữa, ta đã sớm nói qua, cha đối với mọi người rất tốt, sẽ không so đo chuyện đó đâu."



Thường quản sự nghe vậy, nhìn con trai cười lắc đầu, nắm đũa thở dài nói: "Thường Hiên nhà ta, có đôi khi nhìn như thông minh, nhưng có đôi khi còn có chút ngốc hồ đồ, tính tình cũng rất bướng bỉnh, lại phải để A Phúc bao dung hơn một chút rồi!"