Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 23 : Thường Hiên nộp lên gói tiền to . .

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Mắt thấy sắp đến Trung thu, đã nhiều ngày Thường Hiên đi theo Thường quản sự càng bận rộn hơn, nói là xong hết việc tiết Trung thu, bọn họ cũng phải chuẩn bị bắt đầu khởi hành đi về phía nam. A Phúc nghĩ cha con bọn họ ngày thường ở bên ngoài tuy nói có sẵn đồ ăn, nhưng đôi khi hai người vội vàng làm việc luôn trễ giờ ăn, khó tránh khỏi đối với thân mình không tốt, nên dốc lòng làm cơm chiều, nghĩ muốn giúp cha con hai người bồi bổ một phen.



Ban đầu Thường Hiên cũng không chú ý, sau đến một ngày nào đó hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, vội vã chạy tới hỏi A Phúc: "Tiền làm cơm chiều mua gà vịt gì đó, nàng lấy tiền ở đâu?"



A Phúc nhất thời có chút mờ mịt: "Có thể lấy ở đâu chứ, đơn giản là tiền tiêu vặt hàng tháng thôi."



Thường Hiên kéo tay nàng, trong lời nói hơi có chút trách cứ: "Nàng một tháng mới được vài đồng thôi, đã vậy còn cố gắng bày vẽ, sao cũng không xin tiền ta?"



A Phúc có chút ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu nói: "Trước kia ở phòng thêu, một tháng là nửa xâu tiền. Nay đến chỗ nhị thiếu phu nhân, người cho ta thêm tiền tiêu vặt hàng tháng, một tháng cũng có một lượng bạc, mua chút đồ ăn gì đó, vẫn đủ chi tiêu." Kỳ thật trong nhà hằng ngày cung ứng như cơm mì thậm chí vải vóc, đều có thể đến tổng quản lĩnh theo quy định, nàng hao phí, bất quá cũng là chi thêm thôi.



Thường Hiên lại vẫn bất mãn như cũ: "Ta là đàn ông, sao có thể để nàng nuôi gia đình, sau này nàng muốn mua cái gì, cứ nói với ta là được!" Nói xong hắn mới nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu, ha ha nở nụ cười nói: "Chuyện này ta cũng không quen, ta hẳn là nên đem bạc giao cho nàng giữ đi."



A Phúc vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu ..."



Thường Hiên cũng không nghe, chạy thẳng tới một cái rương gỗ đựng tiền, mở ra bên trong cũng chỉ là quần áo bình thường thôi, hắn đưa tay vào sờ soạng một phen, lấy ra một cái túi màu đen.



Thường Hiên mặt mày hớn hở lắc cái túi kia, nhất thời bên trong gói to phát ra tiếng bạc chạm vào nhau, hắn đắc ý cười đem cái túi đưa cho A Phúc: "Cho nàng, đây là gia sản của ta, đều giao cho nàng hết!"



A Phúc không nhận, nghiêng đầu cười nhìn hắn: "Chàng làm sao lại có nhiều bạc như vậy?" Gói to phồng căng, mà bên trong đều là tiếng bạc va chạm nặng nề, nghĩ đến hẳn là không ít.



Thường Hiên kéo tay nàng, trực tiếp đem gói tiền nhét vào trong tay nàng: "Cũng không nhiều đâu, ta từ nhỏ đi theo tam thiếu gia, hàng tháng đều có bạc, nay ta một tháng có thể lấy một hai lượng. Cha ta từ nhỏ không lấy bạc của ta, nói là để ta tự mình tích góp. Ta tích lâu như vậy, còn chưa xài tới."




Vợ của Tôn đại tổng quản là người cực sủng con trai, thấy con đã thành như vậy, nên đi khuyên Tôn đại tổng quản. Tôn đại tổng quản ở trong phủ cũng coi như là nhân vật uy phong, có điều ngày thường sợ nhất chính là bà già mặt vàng kia ( phụ nữ có tuổi đã lấy chồng, vợ đại tổng quản ), không có cách nào, cũng chỉ có thể đồng ý.



Nói xong chuyện này, mấy tiểu nha hoàn thấy bốn bề vắng lặng, tiến đến bên tai A Phúc thấp giọng nói: "Cũng không biết Tĩnh nha đầu cho Tôn Vượng ăn nước cơm gì, lại chọc hắn đến thế!" Khi nói đến đây, lời nói gian đoán, ý cười gian ái muội, A Phúc vừa thấy đã biết bọn họ nghĩ gì.



A Phúc cảm thấy có chút không được tự nhiên, bất quá vẫn là cố cười nói: "Chuyện của người ta, vẫn là không cần suy nghĩ, dù sao không phải cũng đã quyết định thành thân sao." Nói xong cũng quay lại phòng thêu.



Nàng đi rồi, một nha hoàn nói với một nha hoàn khác: "Ta nói ngươi nói chuyện sao không chú ý một chút? Ngươi thế này không phải là chọc vào vết sẹo của người khác sao?"



Nha hoàn bị nói kia còn không rõ: "Tại sao vậy?"



Vài nha hoàn bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, có người thậm chí chỉ đầu nàng ấy, mắng nàng ấy ngốc.



A Phúc đóng cửa lại, đem mấy lời thấp giọng nhỏ nhẹ đều bỏ ngoài cửa.



Nàng cúi đầu thở dài một hơi, nhớ tới đêm nàng vá áo Tĩnh nha đầu phiền muộn, nay nàng ấy lập gia đình, gả đến nhà đại quản gia trong phủ, vậy hẳn là được đền bù theo mong muốn chứ?



Kỳ thật Tĩnh nha đầu kia, nàng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nghe Thường Hiên ngày thường hay nói, biết nàng ấy là một cô nương tốt, A Phúc cũng hy vọng nàng ấy có được kết quả tốt.



Giờ chuyện như vậy, cũng tốt, cũng tốt.