Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 24 : Thường Hiên muốn hôn một cái . .

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Đảo mắt Trung thu đã đến. Vào ngày Trung thu, chủ tử lớn nhỏ trong phủ tự nhiên là toàn bộ đoàn tụ với nhau, ngắm trăng ăn bánh Trung thu, thuận tiện lại học đòi văn vẻ ngâm thơ làm câu đối say mê chúc phúc, bất quá ngày hội này với người hầu mà nói, cũng là một ngày cực kì bận rộn. Quản sự trong phủ đều bị việc xoay quanh, Thường Hiên cũng gần như không thể chợp mắt, mọi người gầy đi một vòng.



Cuối cùng ngày mười lăm tháng tám ven hồ ngắm trăng ngâm thơ xem như trôi qua, tam thiếu gia mặc bộ áo màu bạc do A Phúc vá, bên ngoài lại khoác một cái áo choàng, cả đêm rất thuận lợi, người khác một chút cũng không nhìn ra khác thường. Nghĩ đến cũng đúng, tác phẩm được làm vô cùng khéo léo như thế, để sát vào nhìn kỹ còn nhìn không ra manh mối, huống chi dưới ánh trăng làm sao có thể nhìn ra.



Lúc đang ăn bánh Trung thu thưởng trăng, người một nhà náo nhiệt nói chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài tuyên chỉ, nói là Thái Hậu nương nương phái người đến. Mọi người vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, thì ra là Thái Hậu nương nương đặc sai người đưa tới một hộp bánh Trung thu do đầu bếp trong cung làm. Lập tức mọi người cực kỳ kinh hỉ, đưa một số tiền lớn tạ lễ cho thái giám truyền chỉ, lại ở tại chỗ khấu tạ, sau đó mới trịnh trọng mở hộp bánh Trung thu ra, lão phu nhân tự mình ra tay, phân cho mỗi người một ít.



Sau khi phân xong, còn lại mấy cái, nhị thiếu phu nhân cười đề nghị, quản sự trong phủ cũng đều rất vất vả, không bằng đem mấy cái còn lại phân cho vài vị quản gia quản sự, coi như là cảm ơn bọn họ vất vả. Lão phu nhân có chút do dự, cái này dù sao cũng là đồ Thái Hậu ban cho, phân cho người hầu thích hợp sao?



Nhị thiếu phu nhân lại cười kề sát vào nói nhỏ, Thái Hậu nương nương xuất thân bần hàn, nay tuy rằng thân phận thập vạn quý giá, nhưng lại thương tiếc người nghèo khó, nếu có nghe được chuyện cũng sẽ không có gì khó chịu. Lão phu nhân thấy nhị thiếu phu nhân nói như vậy, cũng quyết định theo ý kiến kia, dứt khoát đem bánh Trung thu còn lại cắt đều thành hai phần, phân cho chư vị quản sự, lại giữ lại một phần, chia thành phần nhỏ hơn, phân cho các ma ma lớn tuổi trong phủ, sau đó cả phủ cùng nhau khấu tạ Thái Hậu ban ân, cảm tạ ân trạch cho toàn thể.



Tuy nói người có thể được phân bánh Trung thu đều là người có chút thể diện trong phủ, căn bản sẽ không thực sự tham cái này, nhưng phải biết rằng đó là Thái Hậu nương nương từ trong cung ban cho, khiến mọi người cảm động đến rơi nước mắt kinh hỉ vạn phần. Cầm khăn lụa nâng một phần bánh Trung thu nhỏ còn không dám ăn một ngụm đặt trên bàn thờ cúng bái.



Thường quản sự tự nhiên là được chia nửa phần, nhưng ông đối với loại đồ ngọt này không có hứng thú, ông cũng không có ý muốn cúng bái, nên cho Thường Hiên. Thường Hiên cẩn thận dùng giấy bao lại, muốn để dành về nhà cho A Phúc ăn.



A Phúc thấy hắn trông mong vật quý từ trong lòng lấy ra, lại thật cẩn thận mở tầng tầng giấy dầu bao bọc ra, bên trong cũng chỉ là nửa phần bánh Trung thu thôi, khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười.



Thường Hiên bất mãn nhìn A Phúc một cái, ủy khuất giải thích nói: "Nàng nhất định là không hiểu, đây chính là Thái Hậu nương nương ban cho đó, là ở trong cung làm ra! Người khác muốn cũng không có đâu, trên dưới cả phủ, vài ma ma có địa vị, cũng chỉ có thể được một phần nhỏ như vậy thôi." Nói xong hắn còn dùng móng tay cái khoa tay múa chân, xem đi, chỉ có một chút như vậy thôi đó.



Nói xong hắn tràn đầy kiêu ngạo mà nhìn A Phúc, đắc ý nói: "Ở trong phủ, ngoại trừ chủ tử, chỉ có bốn người được nửa phần bánh Trung thu, trong đó tất nhiên là có cha."



A Phúc nhìn hắn như vậy, cười bất đắc dĩ nói: "Nói như thế, ta thật sự là hưởng vinh dự của chàng nha, không ngờ có thể ăn bánh Trung thu như vậy."
Cứ thế ba lượt, A Phúc xụi lơ như bùn, nước dịch dưới thân sớm làm ướt đệm giường, Thường Hiên cũng kiệt sức, vì thế lần này bỏ qua, ngã đầu ngủ.



Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, A Phúc đã sớm tỉnh lại, vì cha con Thường Hiên làm tốt bữa sáng. Mấy người đơn giản ăn qua loa, bên ngoài có gã sai vặt đến gõ cửa, nói là xe ngựa đều đã chuẩn bị tốt, cũng nên khởi hành.



Thường quản sự đáp lời lát sau đi ra, lập tức về phòng lấy hành lý của mình, Thường Hiên bên này nhân cơ hội lôi kéo A Phúc vào phòng, muốn quấn lấy A Phúc đòi nàng hôn mình một chút.



A Phúc ngượng ngùng, cho dù là buổi tối lúc hai người ép buộc, nàng cũng chưa bao giờ hôn Thường Hiên, nay ban ngày ban mặt nàng vẫn là ngượng ngùng. Thường Hiên kéo dài nửa ngày, bên ngoài cha thúc giục một chút, nói là muốn đi trước xem tình hình. Mà lúc này A Phúc vẫn như cũ không chịu hôn, Thường Hiên vẻ mặt thất vọng, xách bao quần áo muốn rời đi.



A Phúc đưa đến cổng nhà, Thường Hiên ủy khuất quay đầu nhìn nhìn, đôi mắt đen bóng lướt qua đã thấy u oán nhìn A Phúc, ủ rũ nói: "Nàng trở về đi, ta đi đây."



A Phúc trong lòng tự nhiên không nỡ, miệng nói không nên lời, trên tay lại cầm bao hành lý của Thường Hiên, luyến tiếc buông ra.



Thường Hiên cúi đầu nhìn A Phúc da thịt như men sứ tinh tế, kề sát vào thấp giọng nói: "Nàng ở nhà phải chăm sóc bản thân, chúng ta rất nhanh sẽ trở về." Nói xong xoay người muốn rời đi.



A Phúc lại bỗng nhiên giữ chặt góc áo Thường Hiên, trái phải nhìn xem cũng không có người ngoài, rốt cục cố lấy dũng khí kiễng mũi chân, hôn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên hai má Thường Hiên.



Thường Hiên nhất thời sửng sốt, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn A Phúc.



A Phúc trên mặt nóng bừng, ngượng ngùng không dám nhìn Thường Hiên, che mặt nhỏ giọng nói: "Chàng thuận buồm xuôi gió." Nói xong xoay người bỏ chạy vào trong viện.