Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 42 : Khuôn mặt tròn tròn, tâm nhãn không xấu

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


A Phúc và Thường Hiên bên này ăn không sai biệt lắm, Thường quản sự và Nhạc phu nhân đã đem nước đun nấu xong, Nhạc phu nhân hỏi A Phúc tìm chút lá trà ngâm vào nước, Thường quản sự lại muốn nhận lấy tự mình làm, trong lúc hai người lễ nghĩa qua lại như vậy, nước nóng đã bắn tung tóe lên mu bàn tay của Nhạc phu nhân, vì thế Nhạc phu nhân ‘Ôi’ một tiếng kêu nhỏ.



Thường quản sự thấy thế, nhíu mi, nói một tiếng: "Ta đi lấy nước lạnh đến."



A Phúc thấy thế, buông cái bát trong tay đi qua xem, chỉ thấy mu bàn tay của Nhạc phu nhân đã sưng đỏ, xem ra quả thực không nhẹ. Thường Hiên cũng lại gần hỏi han, vừa thấy tình cảnh này, vội hỏi muốn tìm đại phu đến xem không.



Nhạc phu nhân lại nở nụ cười: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là hơi nóng, về nhà bôi chút thuốc mỡ là được."



Ba người đang nói, Thường quản sự đã bê tới một chậu nước lạnh, vội để Nhạc phu nhân ngâm tay vào nước. Nhạc phu nhân đem cái tay cảm thấy nóng rực bỏ vào nước lạnh, tuy rằng vẫn đau như trước, nhưng rốt cuộc cảm thấy dễ chịu rất nhiều, lập tức ngẩng đầu nở nụ cười với Thường quản sự nói: "Chỉ bị bỏng chút thôi, ta bình thường tự nấu cơm cũng có lúc bị bỏng, tùy tiện bôi chút thuốc mỡ là được rồi."



Thường quản sự gật gật đầu: "Bên này cũng không có chuyện gì, nàng về bôi chút thuốc, băng bó tay lại đi, nghỉ ngơi một chút, hôm nay cửa tiệm cũng đừng mở cửa."



Thường quản sự nhắc nhở, Nhạc phu nhân nghe thấy trong lòng tự nhiên là rất thân thiết, cũng mím môi cười gật đầu: "Biết rồi."



A Phúc thấy tình cảnh này, không khỏi hướng mắt nhìn Thường Hiên, Thường Hiên không nói lời nào, lén lút cười nhíu mày với A Phúc.



Nhạc phu nhân phải đi, bất quá giống như có chút luyến tiếc, nhìn Thường quản sự vài lần. Thường quản sự ‘Khụ’ một tiếng, nhìn con trai và con dâu của mình nói: "Các con bên này có cần cha phụ dọn dẹp không?"



A Phúc vội vàng lắc đầu, Thường Hiên cũng đi theo xua tay: "Không cần không cần, chúng con sẽ tự tìm cách."



Thường quản sự gật đầu: "Hôm nay cha vốn cũng có việc, chỉ là đến xem các con, thuận tiện đưa chút đồ ăn thôi. Nếu không có việc gì, cha cũng đi trước."



Ông nói ra lời này, hai tên tiểu bối tự nhiên hiểu ý, lại cảm ơn Nhạc phu nhân, cũng đưa hai vị ra cửa.



Đứng ở cổng nhà, A Phúc nhìn bóng dáng Nhạc phu nhân và Thường quản sự xa xa, không khỏi thở dài một tiếng: "Ta thấy việc này, hình như có chút hy vọng, nhưng muốn thực sự có chuyện vui, e là không dễ dàng."



A Phúc nói mấy lời này là bởi vì Thường quản sự và Nhạc phu nhân tuy rằng song song đi bên nhau, nhưng nhìn ra được Thường quản sự cố ý tạo khoảng cách với Nhạc phu nhân. Hai người một người ở bên trái ngõ nhỏ, một người ở bên phải ngõ nhỏ, nếu không biết, sợ là sẽ nghĩ hai người chỉ là hai người xa lạ trùng hợp đi gần nhau thôi.



Thường Hiên nhìn tình cảnh này, nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cũng không có cách, cha ta là người tâm tư rất sâu, cũng rất cố chấp."



A Phúc khó hiểu, tiến đến bên cạnh Thường Hiên lôi kéo tay hắn hỏi: "Tại sao nói rất cố chấp?" Nàng cảm thấy cha chồng rất tốt, làm người xử thế coi như linh hoạt, bằng không cũng làm không tới chức đại quản sự Hầu phủ đâu!




Thường quản sự hỏi vợ chồng trẻ sau này tính toán gì, A Phúc và Thường Hiên liếc nhau, rồi cùng Thường quản sự nói ngày hôm qua đã có thương lượng. Ý đơn giản là A Phúc tiếp tục ở nhà thêu, nhất định phải đem bức tranh thêu cho xong, đến lúc đó nếu Thái Hậu bên kia không cần nữa, bức thêu lớn như vậy cũng có thể có công dụng khác, còn Thường Hiên, thì tiếp tục đi theo Thường quản sự làm việc.



Thường quản sự nghe xong liên tục gật đầu, cuối cùng nói: "Thường Hiên, kỳ thật ta đem con ra ngoài, là có tính toán khác, để xem con có tình nguyện đi làm hay không."



Thường Hiên cũng chưa từng nghe cha nhắc tới chuyện này, nhất thời trong mắt đánh một dấu chấm hỏi.



Lúc này Thường quản sự mới nói: "Trong phủ nay vì sinh kế, ở bên ngoài cũng có rất nhiều hợp đồng, nhưng chúng ta tốt xấu gì đường đường cũng là hầu phủ, hợp đồng đó không thể để dưới danh nghĩa hầu phủ được, vì thế trong phủ vẫn sẽ phái ra một người tin cậy, chuyên môn lo liệu một cửa hàng."



Thường Hiên cũng biết cái này, hôm nay nghe chính cha nhắc tới, hắn lập tức hiểu được, không dám tin nói: "Chẳng lẽ muốn để cho con làm chuyện này?"



Hắn thật sự có chút không tin, bởi vì hợp đồng bên ngoài đều là những chưởng quầy có kinh nghiệm phong phú từ trong phủ phái ra hơn nữa cũng cực kỳ tin cậy mới giao cho làm, mình tuy nói là từ nhỏ đã sống trong phủ, có thể tin tưởng, nhưng rốt cuộc vẫn tuổi trẻ.



Thường quản sự khoát tay, ý bảo hắn không cần kinh ngạc, sau đó chậm rãi giải thích: "Ta cho con tìm một cửa hàng, thật ra cũng không phải là chuyện tốt gì, con nghe ta giảng hết đã, nghe xong con từ chối hay nhận lấy, đều phải xem ở con."



Thì ra hiện nay hầu phủ giao thiệp mua bán rất lớn, có nuôi dấm chua có ủ rượu cũng có gạo nữa, đương nhiên có hợp đồng với cả quán rượu. Ngay mấy năm trước, đại quản gia và lão phu nhân đã nhắc tới, nói là thấy hợp đồng vải vóc cũng không tệ, đề nghị thử xem. Lão phu nhân nghe xong đề nghị của đại quản gia, cũng đồng ý chuyện này, phái người ở bên ngoài trên đường cái mở một cửa hàng.



Nhưng vấn đề là lúc ấy người phái ra phụ trách hợp đồng của cửa hàng, mặc dù đã nhận hợp đồng, lại làm việc có chút không hoà hợp, vì thế hợp đồng vốn dĩ quan trọng này không ngờ vẫn lỗ lã. Lão phu nhân cố ý đổi chưởng quầy hiện thời, nhưng vì cửa hàng nhiều năm lỗ lã, nên không có người tình nguyện nhận.



Thường quản sự nói xong tất cả, nhìn Thường Hiên: "Chuyện này kỳ thật là chuyện khó khăn."



Thường Hiên kỳ thật cũng có nghe nói hợp đồng của cửa hàng kia, lập tức cúi đầu cân nhắc hồi lâu, cũng không lên tiếng.



A Phúc thấy Thường Hiên đầu tiên là hưng phấn, sau lại cúi đầu không nói gì, cũng biết bên trong có chỗ khó khăn, không khỏi xen mồm hỏi: "Chưởng quầy lúc ban đầu kia hiện giờ đang làm gì ạ?"



Thường quản sự nhìn con dâu nói: "Hiện giờ vẫn còn ở cửa hàng kia."



A Phúc nghi hoặc khó hiểu: "Nếu ông ấy đã làm lỗ lã, tại sao giờ vẫn còn ở lại cửa hàng?"



Thường Hiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Người này, là em vợ của Tôn đại quản gia!"