Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 43 : A Phúc có thai

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Thường Hiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Người này, là em vợ của Tôn đại quản gia!"



A Phúc vừa nghe, nhất thời hiểu được: "Chẳng lẽ Tôn đại quản gia lúc trước đề nghị mở cửa hàng gì đó, cuối cùng lại tìm đến em vợ của mình đi trông coi cửa hàng này?" Kết quả em vợ lại là người vô tích sự, biến thành cửa hàng trong mấy năm liên tục thua lỗ.



Thường quản sự trên mặt không có biểu tình gì, gật đầu nói: "Tôn đại quản gia có tính sợ vợ, trong lòng ông ấy tuy có bất mãn, nhưng khó mà nói được gì với vị Nhậm Vinh kia, chỉ có thể thỉnh tội với phía lão phu nhân thôi. Lão phu nhân bên kia, một là nể mặt mũi Tôn đại quản gia, mặt khác, chỉ là chút tiền của cửa hàng này, hầu phủ cũng không để trong mắt, chuyện này cứ như vậy chìm xuống."



Thường Hiên ngẩng đầu hỏi cha: "Nay tìm người đến làm quản sự ở cửa hàng, nếu Nhậm Vinh kia nói muốn ở lại đó, vậy sẽ an trí ông ta như thế nào?"



Thường quản sự mày hơi hơi nhăn lại: "Phải giữ cho Tôn đại quản gia một ít mặt mũi, cho nên sẽ để ông ta tiếp tục ở lại cửa hàng làm việc."



Thường Hiên lập tức hiểu rõ, chuyện làm chưởng quầy của cửa hàng này, kỳ thật chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, muốn đem việc này làm tốt thật sự không dễ dàng, sợ là khó tránh khỏi đắc tội với người khác.



Thường quản sự nhìn con trai của mình, lời nói thấm thía: "Ta và Tôn đại quản gia ở chung nhiều năm, đối với ông ấy cũng có hiểu biết. Ông ấy là người làm việc không tệ, chỉ là có chút sợ vợ, nghe gió thoảng bên gối. Lúc chúng ta lén thương lượng chuyện này, ý của ông ấy là muốn tìm một người giúp đỡ xử lý. Nếu con tình nguyện đi, vậy cứ xông vào mà làm, cũng không cần băn khoăn nhiều."



A Phúc trong lòng còn có chút khó hiểu, rõ ràng đây là chuyện đắc tội với phu nhân Tôn quản gia, sao cha chồng muốn nhận vụ này, bất quá cha chồng và Thường Hiên nói chuyện, nàng cũng không nên nghi ngờ gì.



Mà Thường Hiên cũng hiểu tâm sự của cha, biết cha mình lúc trước nợ ân tình của Tôn đại quản gia, vẫn luôn vì Tôn đại quản gia mà lo lắng, dù mình có chịu thiệt một chút cũng đồng ý. Huống hồ, cái gọi là binh hành hiểm chiêu, lấy tình huống của mình hiện nay, nếu muốn trở nên nổi bật từ nơi này cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.



Thường quản sự dừng một chút, trong ánh mắt có thâm ý khác: "Tôn đại quản gia vẫn rất tinh mắt, lúc trước ông ấy nói chuyện làm hợp đồng này, cũng là xem trọng. Nay tuy rằng suốt mấy năm liên tục lỗ lã, nhưng nếu thực sự làm tốt, sau này nhất định rất phát triển."



Lời này vừa nói ra, A Phúc trước mắt sáng ngời, chuyện bên ngoài nàng không rõ, bất quá ý cha chồng nàng nghe hiểu được.



A Phúc quay đầu nhìn về phía Thường Hiên, chỉ thấy Thường Hiên cúi đầu không nói lời nào, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hơi hiện nét non nớt mang theo trầm tư. A Phúc nắm chặt đũa nhịn không được giật giật, trong lòng nàng hiểu, lựa chọn này quan hệ đến cuộc sống tương lai của hai người.



Nếu thực sự làm hỏng, không chỉ đắc tội với Tôn đại quản gia, sợ là sau này ở trong phủ cũng khó nhận được chuyện tốt khác.



Khuôn mặt Thường Hiên có vẻ khó coi nhăn mày rậm, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rốt cục ngẩng đầu, lúc này trong đôi mắt đen bóng của hắn hiện lên vẻ kiên định cùng quyết tâm chưa từng có: "Cha, chuyện này con tình nguyện làm."



Lời của hắn, giọng điệu khác biệt so với lời nói đùa giỡn trong dĩ vãng, lời nói thong thả mà kiên định.



A Phúc kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu lên tuyết trắng phản xạ trên mặt Thường Hiên, khiến nửa khuôn mặt của hắn được bao phủ trong một vầng hào quang sắc vàng nhẹ nhàng. Thường Hiên hay ôm mình làm nũng muốn hôn hôn, Thường Hiên vẫn dỗ nàng nói chuyện, cùng với Thường Hiên đối với nàng lớn tiếng ồn ào thầm oán, dường như lập tức biến mất. Người đàn ông trước mắt này, bả vai dày rộng, mặt bên kiên nghị, giống như đã có đủ năng lực đi gánh vác những mưa gió trong tương lai.



A Phúc cúi đầu, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong mắt có chút ướt át.



Thường quản sự nhìn nhìn bên ngoài, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi từ lâu, mặt trời cũng đã ló dạng.




========= sổ thu chi phân cách tuyến ===



Đêm ba mươi hôm sau, Thường Hiên và A Phúc đôi vợ chồng trẻ này cảm thấy năm nay tất cả đều giản lược đi, nhưng vì đầu năm được tin tức lớn như vậy, Thường Hiên hấp tấp chạy đến hầu phủ đi tìm cha. Thường quản sự bình thường là một người vui giận không hiện ra, nay nghe tin tức thế nhưng run run bắt đầu vỗ vỗ con trai, nói ngay cả con cũng đã làm cha, mẹ con nếu nhìn thấy cũng yên tâm .



Bất quá Thường quản sự rốt cuộc cũng là bề trên, cao hứng qua đi, lại dặn Thường Hiên một trận, bắt hắn trước tiên không nên truyền ra ngoài tin tức này, nói là đứa nhỏ vừa mới có, nếu có nhiều người biết, sợ đối với đứa nhỏ không tốt. Thường Hiên không tin, nhưng hắn làm cha trong bụng thà rằng tin nhầm chứ không thể không tin, lúc này tỏ vẻ ngoại trừ người trong nhà ai cũng không nói cho hay.



Sau khi Thường quản sự dặn dò một phen, cuối cùng nói phải trông coi tình hình trong phủ, nếu đêm nay yến hội tan sớm, ông sẽ qua tiểu viện bên ngoài nhìn xem, cùng bọn họ ăn bữa cơm đoàn viên.



Thường Hiên biết thời điểm qua năm mới cha nhà mình căn bản là lúc bận nhất, nên nói không cần. Thường quản sự cũng sợ mình không thể quay về, cuối cùng nghĩ nghĩ mới đề nghị: "Không bằng con đi tìm Nhạc phu nhân, để nàng ấy chiếu cố một chút."



Nhạc phu nhân tự nhiên là so với Thường Hiên còn biết tin vui này sớm hơn, không coi là người ngoài. Thường Hiên lập tức gật đầu liên tục: "Cứ vậy đi, chuyện lần này còn nhờ thẩm ấy!"



Thường quản sự gật gật đầu, hơi do dự, nhìn con trai của mình mới nói: "Nàng ấy là người cô đơn, qua năm mới cũng rất quạnh quẽ."



Thường Hiên thấy sắc mặt của cha, biết tâm sự của ông, cũng cười thầm, trong miệng còn nghiêm trang nói: "Cha, con thấy dứt khoát mời Nhạc phu nhân đến cùng nhau ăn cơm tất niên đi, coi như để thẩm ấy thay mặt cha."



Thường quản sự ra vẻ uy nghiêm trừng mắt nhìn con trai một cái: "Cha cũng là thay cháu đích tôn tương lai mà suy nghĩ thôi, con và A Phúc đều trẻ tuổi, chưa trải qua chuyện này, dù sao cũng phải tìm một người cho các con ý kiến."



Thường Hiên liên tục gật đầu: "Con biết!"



Thường quản sự lúc này mới ‘ừm’ một tiếng: "Con về nhà sớm một chút đi, nhân dịp qua năm mới còn vài ngày chưa bắt đầu công việc, ở bên cạnh A Phúc nhiều một chút."



Thường Hiên nhanh chóng cáo từ cha, phải biết rằng hắn vốn dĩ là hạng người có vợ quên cha, nay nương tử có thai, hẳn là trời đất bao la nương tử lớn nhất.



Thường quản sự nhìn bóng dáng con mình, bỗng nhiên nhớ tới đến cái gì, lại gọi hắn lại nói: "Cha ở đây còn một chút đặc sản vùng núi, lúc qua năm mới là bên ngoài đưa tới, con mang về cho A Phúc ăn, cũng tốt để tẩm bổ thân mình."



Thường Hiên vội vàng đồng ý, vì thế Thường quản sự phái một gã sai vặt dẫn hắn đi qua lấy đồ.



Thường Hiên đi một nửa, lương tâm rốt cục bốc lên, quay đầu nhìn cha: "Cha, nếu cha có thời gian, qua hai ngày nữa bớt chút thời gian đi xem đi, chúng ta một nhà ăn một bữa cơm. Qua năm mới, tốt xấu cũng nên để chúng con làm vãn bối hiếu thuận một chút."



Thường quản sự cũng không ngờ nghe con trai nói ra loại lời này, sửng sốt một chút, gật gật đầu nói: "Để xem tình hình đã."



Lời này tuy nói vậy, nhưng kỳ thật hai người trong lòng đều hiểu, Thường quản sự nay bận quá, muốn dành được chút thời gian đi hưởng thụ tình cảm cha con, ít nhất mấy ngày nay là không có khả năng.