Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 92 : Vận sức chờ phát động

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Năm tháng sau.



A Phúc cho con gái bú sữa, dỗ nó ngủ, lại đi đến khoang thuyền của Tiểu Đoàn Tử và Tiểu Niệm Nhi, chỉ thấy chúng cũng đã ngủ say. Bởi vì ban ngày ở trên thuyền chơi đùa huyên náo rất tưng bừng, nay hai tiểu tử kia đều ngủ cực kỳ ngọt ngào, Tiểu Đoàn Tử còn đá chăn sang bên hông, nửa thân mình lệch ra. A Phúc cười khẽ, nâng tay giúp bọn chúng đắp lại chăn cho tốt, lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ trong chốc lát, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.



Lúc này trăng đã lên đỉnh đầu, ánh trắng như tơ lụa chiếu vào mép thuyền, gió lạnh phơ phất thổi qua, A Phúc cảm thấy có chút lạnh. Nàng cầm một cái áo choàng trong tay, đi đến mép thuyền, khoác lên người Thường Hiên đang đứng nhìn về phía xa xa.



Thường Hiên quay đầu lại, thấy A Phúc, lập tức nở nụ cười, vội nhận lấy áo phủ lên người A Phúc.



A Phúc lắc lắc đầu: "Ta không lạnh, chàng khoác thêm đi."



Nhưng động tác của Thường Hiên cũng không dừng lại, đem cả người nàng bao lấy, sau đó một tay từ phía sau ôm chặt lấy, hai người cùng nhau tựa vào mép thuyền nhìn dòng sông trong bóng đêm.



Trên mặt sông cũng có một vầng trăng sáng, khi gió nhẹ thổi qua tạo lên những gợn sóng nho nhỏ.



A Phúc khẽ tựa vào vai Thường Hiên, nhỏ giọng an ủi nói: "Chàng cũng không cần lo lắng cho cha, ông có cậu chiếu cố, sẽ không có chuyện gì đâu."



Trong lòng Thường Hiên lúc này đúng là đang lo lắng chuyện này, nghe A Phúc an ủi, thở dài: "Vốn dĩ nghĩ rằng nay chúng ta coi như là có con trái gái đều đầy đủ hết, cha cũng có thể ở nhà hưởng phúc, ai ngờ..."



Ai ngờ cha mang theo cả nhà đi tế bái mẹ, tế bái xong rồi lại không muốn về kinh thành. Ông muốn ở lại nơi đó, vĩnh viễn ở cùng mẹ, mãi cho đến khi rời nhân thế. ( oa, Thường quản sự thật chung tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên mà đã yêu là yêu đến cuối đời. ~~)



Chuyện này chẳng những Thường Hiên không ngờ tới, ngay cả cậu Trình cũng không ngờ tới, vì thế Thường Hiên khuyên bảo, cậu Trình cũng phản đối.



Ý của Thường Hiên chính là thân làm con nên tận đạo hiếu, sau này ở nhà lập bài vị mỗi ngày dâng hương cung phụng là được. Nhưng cha nhớ thương thê tử đã mất nhiều năm không cưới vợ nữa, nếu mẹ trên trời có linh thiêng nhìn thấy cũng cảm nhận được, cho dù không ở cùng cũng sẽ không oán thán.



Cậu Trình sở dĩ phản đối là vì ông là một người thực tế, ông cảm thấy nếu em rể có mối tình thắm thiết với muội muội, còn không bằng đến làm chưởng quầy kiềm bạc cho mình, làm gì cũng không nên canh giữ xây nhà ở trước mộ phần mà sống!



Nhưng cha Thường một khi đã hạ quyết định thì cơ bản sẽ không ai có thể thay đổi, vì thế cuối cùng cha Thường vẫn ở lại.




Thường Hiên thưởng thức A Phúc đang đỏ bừng giống như tô son, nhíu mi hỏi: "Lỡ như cái gì?"



A Phúc hạ quyết tâm, đã là vợ chồng già, có gì phải thẹn thùng, dứt khoát có chuyện là nói thẳng: "Lỡ như bị người ta nhìn ra thuyền của chúng ta nhích tới nhích lui, chẳng phải là cười chết người sao!”



Đoàn thuyền của Hồ Nhất Giang từ rất nhiều thuyền lớn nhỏ tạo thành, vợ chồng bọn họ ở trên chiếc thuyền này, không lớn không nhỏ vừa vặn đủ một nhà bọn họ. Khi Thường Hiên ở trên giường, chưa từng có chừng mực, đem giường gỗ biến thành trước sau lay động là chuyện bình thường. Nếu nay hắn ở trên thuyền làm ra động tĩnh gì, A Phúc sau này sợ là không còn mặt mũi gặp Nhạc phu nhân và Hồ đại ca nữa.



Thường Hiên vừa nghe sửng sốt, hắn vạn không ngờ tới A Phúc lại lo lắng chuyện này! Bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, không hề vì lo lắng mà dừng động tác, ngược lại cười xấu xa xoay người đem A Phúc đặt lên trên bụng giữ chặt: "Hôm nay ta phải thử một chút, ở trên thuyền làm nàng, rốt cuộc có thể làm ra bao nhiêu động tĩnh!" Khi nói đến đây, thứ dưới thân cứng rắn như sắt sớm đứng vững giữa hoa tâm của A Phúc.



Vận sức chờ phát động, lay động một dòng xuân thủy!



Tiểu phiên ngoại đáng khinh:



Tiểu Niệm Nhi ( lay lay Tiểu Đoàn Tử ): ca ca, huynh có cảm thấy thuyền của chúng ta chuyển động không?



Tiểu Đoàn Tử ( vẫn ngủ ngay cả mắt cũng không muốn mở ): thuyền vốn sẽ động mà!



Tiểu Niệm Nhi ( kéo kéo tay ca ca ): không đúng, ca ca, thuyền không phải đã neo lại lâu rồi sao, không thể chuyển động được.



Tiểu Đoàn Tử ( không kiên nhẫn đẩy đệ đệ ra): neo lại cũng sẽ động, gió thổi qua thuyền sẽ động.



Tiểu Niệm Nhi ( có điểm ủy khuất ): nhưng... Nhưng hiện giờ thuyền lắc lư không giống bình thường...



Tiểu Đoàn Tử ( chép chép miệng, chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt ngủ ): mau ngủ đi, bằng không ngày mai huynh nói cho mẹ biết đó.



Tiểu Niệm Nhi:... Được rồi.