Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 93 : Một đêm kinh hồn

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Một đêm này, sau khi Thường Hiên ôm A Phúc thật tốt đùa nghịch một phen, rốt cục hai người trong tình trạng kiệt sức mới ôm nhau ngủ. Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, chợt nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, hai người gần như đồng thời bị bừng tỉnh. A Phúc nghiêng tai lắng nghe, xác nhận là tiếng chém giết, nhất thời hoa dung thất sắc*.



(*) khuôn mặt của nữ tử chịu kinh hãi quá độ mà tái nhợt



Thường Hiên tốt xấu cũng đã từng trải chút sự đời, ôm nàng an ủi nói: "Đừng sợ, có Hồ đại ca ở đây, không có việc gì đâu."



Hai người đứng lên, ra cửa sổ nhìn bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có một đám ăn mặc lôi thôi dáng người to lớn diện mạo hung ác cầm đao nhảy vào đoàn thuyền của bọn họ chém giết, Hồ đại ca đang chỉ huy mọi người nghênh chiến. Song phương lúc này đều có người bị thương, nước trên sông đã có nơi nhiễm thành màu đỏ, nhìn rất dọa người.



A Phúc thứ nhất là vì trước kia ở Ngô Đồng Am cũng đã trải qua chút việc, thứ hai bên người có Thường Hiên nên nàng rất nhanh đã tỉnh táo lại, lúc này lập tức nhớ tới con gái của mình: "Bọn nhỏ sợ là cũng bị đánh thức, chúng ta mau đi xem, miễn cho dọa đến bọn chúng."



Thường Hiên gật đầu: "Nói đúng, ta đi gọi Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi đến đây, nàng đi bể con gái của chúng ta."



Lập tức vợ chồng hai người đều tự dặn cẩn thận đừng tạo ra động tĩnh, thế này mới phân công nhau hành động. Cũng may thuyền của bọn họ khá xa nơi chém giết, một nhà bọn họ lại ở trên một chiếc thuyền lớn, bởi vậy đi ra ngoài tìm đứa nhỏ cũng không lo lắng bị phát hiện.



Lúc này Hồ Nhất Giang một bên cầm đại đao chỉ huy thủ hạ chém giết, một bên cảm thấy tức giận. Vốn lúc trước hắn và người của Tào bang tranh địa bàn, cùng đám người kia đánh suốt mấy tháng có thắng có thua, song phương đều thương tổn, cuối cùng song phương rốt cục tự phân chia địa bàn, lúc ấy đã ước định sau này không liên quan đến nhau. Ai ngờ gần đây Tào bang bởi vì chia của lại nổi lên nội chiến, trong đó còn có một đám người bị Tào bang đuổi đi. Đám người này không nơi ăn ở nên vào rừng làm cướp làm thủy tặc, mà càng tức giận hơn chính là, đám thủy tặc này không đi cướp của Tào bang, ngược lại đến cướp trên đầu mình. Xem ý này, bọn họ rõ ràng là muốn tới đoạt địa bàn của mình?



Hồ Nhất Giang tay huy đại đao giơ lên chém xuống lưu loát đem một tên thủy tặc chém rơi xuống sông, đồng thời oán hận mắng một câu thô tục, nghĩ hôm nay bên này thiếu nhân lực, ngày mai nhất định phải huy động nhân mã diệt đám này, sau đó đi tìm Tào bang nói cho rõ lí lẽ!



Khi Thường Hiên tới phòng của con trai, hai tiểu tử kia cũng không bị dọa như hắn tưởng tượng, mà là tò mò ghé vào cửa sổ mắt cũng không chớp một cái nhìn cảnh đánh nhau bên ngoài. Lúc Thường Hiên tới, Tiểu Đoàn Tử vụt một cái chạy đến trước mặt hắn, hưng phấn mà nói: "Cha, bên ngoài có đánh nhau!"



Thường Hiên nhất thời đen mặt: "Ừm, đánh nhau."



Tiểu Đoàn Tử không hài lòng với phản ứng của cha, lôi kéo vạt áo của cha nói: "Cha, đánh nhau đó!" ( ha ha, em Tiểu Đoàn Tử này phản ứng quá đỉnh ~(@ ^ - ^ @)~




=========



A Phúc chờ ở trong khoang thuyền cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết là xuyên qua cửa sổ khoang thuyền, có thể nhìn thấy ở hướng đông dần dần có mặt trời, sau trời tối đen dần dần chuyển sang xám trắng.



A Phúc hít một hơi thật sâu, nhìn con gái ngủ yên ở trên giường, đứng lên nói: "Niệm Nhi, con ở trong này với em và bà vú, mẹ đi ra ngoài xem."



Bên ngoài sớm đã an tĩnh lại, nghĩ hẳn là Hồ đại ca đã xử lý tốt chuyện này rồi chăng? Nhưng vì sao Thường Hiên vẫn chưa trở về, đã xảy ra chuyện sao? Mà Hồ đại ca biết tin Tiểu Đoàn Tử mất tích chưa?



A Phúc tâm loạn như ma, trời đã sáng, nàng nghĩ mình đi ra ngoài hẳn là không có gì nguy hiểm.



Niệm Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt trong suốt tràn đầy lo lắng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo A Phúc không buông. A Phúc thấy trong lòng tê rần, nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc mềm mại của Niệm Nhi, ôn nhu an ủi nói: "Không có gì, mẹ sẽ mau chóng trở về, con ở chỗ này phải ngoan nhé."



Niệm Nhi cúi đầu suy nghĩ, rốt cục ngẩng đầu lên gật gật.



A Phúc đi ra khoang thuyền, lập tức ngửi thấy mùi máu tanh. Nàng hơi nhíu mày, nâng váy cẩn thận theo hết từ chiếc thuyền này đến thuyền khác. Kỳ thật đoàn thuyền của Hồ Nhất Giang đều là tụ vào một chỗ, buổi tối thì nối dây lại với nhau. A Phúc tuy rằng không biết bơi, nhưng đi lại giữa mấy con thuyền cũng sẽ không sợ hãi.



A Phúc cẩn thận đi về phía trước, phía trước có vài người trong bang đang rửa sạch dấu vết trên thuyền, còn có người ở trong nước vớt thi thể. Bọn họ thấy A Phúc, đều nhận ra đây là khách của Hồ Nhất Giang, nên lên tiếng chào. A Phúc vội hỏi bọn họ có gặp Thường Hiên nhà mình không, bọn họ đều lắc lắc đầu, nói chưa thấy qua.



Trong đó một người thông minh, xoay người từ dưới sông nhảy lên, lấy tay vuốt nước trên mặt nói: "Phu nhân, người có muốn đi gặp Hồ đại ca không? Ta mang người qua đó."



A Phúc nhìn nhìn bốn phía, nghĩ đây quả thật là thủ hạ của Hồ Nhất Giang, nên gật gật đầu.