Đại Thần Tiềm Quy Tắc
Chương 10 : Đích thân bảo hộ
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Trước tiên xin khái quát nội dung: Hai người ở Tiêu trạch lần đầu tiên gặp mặt. (sau đó, một chương này xuất hiện Vệ Danh Viễn, là người lần trước xuất hiện ở trong sơn cốc, thích Dạ Sắc Quân Lâm ~~)
Hướng Dịch đang nhàm chán lắc lư đi lại bên ngoài cửa sòng bạc, hai tay cậu đút trong túi quần, bĩu môi một chân đá cục đá. Đang suy nghĩ thì phía trước có người chận đường không cho cậu đi, đến tột cùng là muốn làm gì đây?
Lúc này, đối diện với cậu đứng một người, bạch y phiêu phiêu, giống như người trên trời cao quý ung dung, thanh nhã xuất trần —— đương nhiên không phải Dạ Sắc Quân Lâm đồng học.
“Hướng Dịch.” Nam tử mặc bạch y kia đi tới, thần tình hơi lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm lại ưu nhã không gì sánh được, “Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Thừa dịp Quân Lâm không ở đây, căn cứ tin tức hắn lấy được, đêm nay Quân Lâm sẽ bị Tiêu lão gia tử nhốt trong nhà, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Hướng Dịch luôn luôn ghét phiền toái, trong lòng khó chịu, ta lại không quen biết ngươi, có lời gì để nói với ngươi, còn đem ta ngăn ở ven đường lâu như vậy, nếu không phải vì level thấp, lấy cá tính không thích dài dòng của cậu đã sớm nhằm hắn mà động thủ, sớm đi huy kiếm miểu sát hắn = =
Nghĩ tới đây, Hướng Dịch tâm tư khẽ động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị trí phương hướng Vệ Danh Viễn, bên môi cong lên một nụ cười xấu xa như có như không, từ bên cạnh khều khều hòn đá, nhấc chân đá ra.
Hòn đá vừa vặn đập vào đầu gối bạch y nam tử, hắn đau đến nhíu mày, vội vàng cúi đầu lấy tay đè lấy đầu gối.
Người này là Vệ Danh Viễn. Sáng sớm ở trong trò chơi hắn vẫn đi theo Dạ Sắc Quân Lâm và Hướng Dịch, lúc đó người trong lòng ở đây, Vệ Danh Viễn tìm không được cơ hội cùng Hướng Dịch nói chuyện. Bất quá vẫn kiên trì bền bỉ đợi, rốt cục hắn cũng gặp được lúc Hướng Dịch một thân một mình.
Thấy Vệ Danh Viễn trên mặt khó chịu, Hướng Dịch lạnh lùng vọt lên. Xuất kiếm, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn, đem kiếm nắm nghiêng trong tay, nói: “Tránh ra!”
Cậu mặc dù nói ít, lại càng không thích phiền phức. Người trước mắt tìm cậu dĩ nhiên không phải chuyện tốt, điểm này Hướng Dịch hiểu rất rõ ràng.
Vệ Danh Viễn kiềm chế vô cùng tốt, hỉ nộ không hiện lên mặt, một lần nữa đứng lên lúc đứng lên trên mặt từ lâu đã khôi phục vẻ ưu nhã, lạnh lùng trước mặt người ngoài: “Hướng tiên sinh, ta nghĩ cùng ngươi thỏa thuận một khoản giao dịch.”
Nhìn Hướng Dịch không phản ứng, Vệ Danh Viễn ở trong lòng cân nhắc một chút, nói ra ý nghĩ của hắn: “Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn cùng Quân Lâm ở chung, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện. Đương nhiên, để báo đáp lại, ta có thể cấp cho ngươi thứ gì đó giá trị cao làm trao đổi.”
Đây là Hướng Dịch người luôn bầu bạn với hắn …
Đều không phải bất luận kẻ nào khác.
Rõ ràng thời gian ở chung cũng không tính đặc biệt lâu, giờ khắc này mất đi lại thấy trong ngực trống vắng không thoải mái.
Phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, ngày mùa hè nắng chói chang, những thời gian qua là lúc hắn cười nhiều nhất.
Ngày tháng yên lặng an nhàn trong sơn cốc, khi giục ngựa hành tẩu thì gắn bó tựa vào nhau.
Sau một lần ngoài ý muốn kia hai người ăn ý đi cùng nhau, vẫn hiểu lòng nhau, gần nhau cùng tồn tại.
Dạ Sắc Quân Lâm ở bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua cảm xúc vô hình.
“Quân Lâm, ta lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai ngươi cũng sẽ quan tâm một người như thế.” Vệ Danh Viễn quay đầu đi phía khác, cái nam tử này hắn thích mười năm, cho tới bây giờ bạc tình tâm lãnh, đối với cha ruột hắn cũng chưa chắc để ở trong lòng.
Hắn giờ lại giống như vì người trên đất kia thay đổi.
Nghĩ tới đây, Vệ Danh Viễn nhàn nhạt nói: “Quân Lâm, nếu như vậy, thỉnh bằng hữu của ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Có đôi khi người cố chấp nhiều năm mà nghiêm túc, đúng là nguyên nhân làm người khác bất an nhất. Vô luận là trong trò chơi hay là hiện thực, hắn đều không cho phép bên cạnh Dạ Sắc Quân Lâm xuất hiện người thân cận. Lấy quyền thế của Vệ gia, muốn tìm một người gây phiền phức là chuyện rất dễ dàng.
Nghe được lời nói như vậy, Dạ Sắc Quân Lâm trong mắt hàn quang lóe lên, lên tiếng cảnh cáo: “Danh Viễn, ta có thể giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai. Trước đây ta không để ý, không có nghĩa là ta luôn có thể dễ dàng tha thứ ngươi. Ngươi nhận thức ta nhiều năm như vậy, nên lý giải tính khí của ta. Vệ Danh Viễn, ngươi nhớ kỹ, sau này Hướng Dịch… ta sẽ đích thân bảo hộ!”