Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Chương 11 : Cả người lẫn vật vô hại

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


(Tình hình chương trước: Vệ Danh Viễn xuất hiện muốn Hướng Dịch hỗ trợ, sau khi nghe cậu cự tuyệt, hắn sai thích khách xuất thủ đối phó Hướng Dịch, đồng dạng, trong cuộc sống thực tế Vệ Danh Viễn cũng nói ra đồng dạng uy hiếp.)



Thân thể ở chỗ cũ biến mất, Hướng Dịch về điểm sống lại. Dạ Sắc Quân Lâm hai mắt gián chặt lên mặt đất, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Vệ Danh Viễn cách đó không xa.



Hắn và Vệ Danh Viễn, Lạc Nhi huynh muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trưởng bối cũng từng nói đùa là “Thanh mai trúc mã”, chẳng ai nghĩ tới sau đó nhất ngữ thành sấm (một lời nói sau này liền biến thành sự thật), quả là mối quan hệ khiến mọi người đau đầu.



“Quân Lâm” Vệ Danh Viễn khôi phục dáng tươi cười dĩ vãng, thanh âm ưu nhã ôn hòa như trước, “Ngươi cùng ta đều không phải là con trai độc nhất trong nhà, Tiêu gia Vệ gia là thế gia lâu năm, lợi ích hợp tác là trên hết, giữa chúng ta cũng không phải không có khả năng.”



Hắn từ nhỏ nhận hết sủng ái, mười mấy năm qua làm Vệ gia trưởng tử trong lòng các vị trưởng bối nhìn lớn lên, mấy năm qua sớm đau lòng không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản qua, lúc đó Vệ Danh Viễn đang ở thời kỳ phản nghịch đã tự sát chống lại. Vệ gia trưởng bối yêu thương nhi tử, lúc đó cũng liền mặc kệ, cũng không dám quá phận ép buộc nữa.



Nghe xong lời của hắn, Dạ Sắc Quân Lâm lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi có thích ta hay không, cùng ta có quan hệ gì đâu? Danh Viễn, một vừa hai phải, bằng không phân tình cảm khi còn bé ta không đảm bảo chắc rằng sẽ quên mất không còn một mảnh.” Ngụ ý nếu như làm quá phận, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.



Nói xong những lời này, Dạ Sắc Quân Lâm xoay người rời đi.



Vệ Danh Viễn lẳng lặng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một tia cảm giác mất mát. Thích Tiêu Quân Lâm mười năm, vô luận Hướng Dịch đối với hắn mà nói có đúng hay không đặc biệt, Vệ Danh Viễn đều sợ hãi có một nhân tố không an định như vậy ẩn náu giữa bọn họ.



Thực tế… tâm tư hắn khẽ động, lập tức offline bắt tay cho người điều tra thân phận ngoạn gia Hướng Dịch trong 《 tứ quý 》.



Nhìn bóng lưng cô tuyệt lãnh ngạo kia đi xa, Vệ Danh Viễn thống khổ lấy tay ôm trán, đem mềm yếu trong lòng từng giọt từng giọt đè xuống.



Tranh đoạt cùng không tranh đoạt…



Dùng hết thủ đoạn tranh giành có lẽ sẽ bị thương đầu rơi máu chảy, nhưng mà không tranh lại vĩnh viễn không có được cơ hội!



Từ điểm sống lại đi ra, Hướng Dịch không có trở lại trò chơi, trái lại trực tiếp offline. Bị giết một lần tuy rằng chỉ rớt kinh nghiệm và kim tệ trên người, nhưng mà nói thì nói thế, vô duyên vô cớ phát sinh chuyện như vậy, cho dù ai trong lòng cũng sẽ khó chịu.



Hướng Dịch đi ra phòng khách xem ti vi, Lăng Ti Hữu đang ngồi ở trên ghế salon xem tạp chí, thấy cậu đi ra, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay sao đã đi ra rồi? Không ngoạn trò chơi?”



Sau khi mua 《 tứ quý 》 dinh dưỡng khoang về nhà, việc Hướng Dịch mỗi ngày thường làm nhất chính là ở trong phòng ngoạn trò chơi, cùng một chỗ sinh hoạt đã lâu, Lăng Ti Hữu sao có thể không biết thói quen của cậu.



Hướng Dịch không đáp lời, cầm điều khiển từ xa bắt đầu chuyển tiết mục ti vi, ấn mười mấy kênh cũng không tìm được gì mình muốn xem.



Lăng Ti Hữu đánh giá vẻ mặt cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu, cười híp mắt nói: “Có phải có ai khi dễ ngươi không?”
“Còn nhớ ta không?” Tiêu Quân Lâm cười hỏi.



Hướng Dịch gật đầu, người này đem lại cho cậu cảm giác hết sức quen thuộc, lần trước gặp mặt một lần, cũng khó mà quên được.



Tiêu Quân Lâm dường như khen ngợi sờ sờ đầu của cậu: “Ta mang cho ngươi đồ ngươi thích ăn, sau này ta sẽ thường thường tới thăm ngươi.” Hắn vừa nói vừa mở túi hoa quả, lúc hắn nói, Hướng Dịch đang ăn mấy quả nho ngọt mọng nước, rồi lại bắt đầu ăn những thứ khác.



“Lại, từ từ ăn, cận thận nghẹn.” Vừa vì Hướng Dịch vỗ nhẹ lưng, Tiêu Quân Lâm vừa quan sát tình trạng trong căn nhà.



“Tiêu tiên sinh, ngươi nhận thức Hướng Dịch?” lúc Tử Hiên từ phòng bếp đi ra, vừa vặn ở một bên nhìn thấy động tác tự nhiên lưu loát của hắn, trong lòng kinh dị, mở miệng hỏi. Lấy hiểu biết của hắn về Hướng Dịch, cậu ấy cũng không phải người dễ thân cận người khác.



“Ừ, nhận thức.” Tiêu Quân Lâm nhãn thần lộ ra một tia cưng chìu không tự kìm hãm được, như là nghĩ tới điều gì, còn nói, “Hôm nay tới vội vội vàng vàng, Quân Lâm thất lễ, có chỗ nào không thỏa đáng thỉnh thông cảm nhiều hơn.” Muốn cùng Lăng Ti Hữu nói thông suốt, phải cho Tử Hiên lưu một cái ấn tượng tốt mới là trọng yếu nhất.



Tử Hiên liền vội vàng cười nói không có việc gì, hai người lại hàn huyên một lát, Tiêu Quân Lâm đem trọng tâm câu chuyện quay chung quanh trên người Hướng Dịch, nói bóng nói gió cuộc sống của cậu tập tính, sở thích, thói quen…



Lăng Ti Hữu từ công ty trở về trễ, hoàn toàn không ngờ tới mới vừa vào cửa lại thấy Tiêu Quân Lâm ở nhà mình, Hướng Dịch còn đang ngồi ở bên cạnh hắn.



“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Lăng Ti Hữu hai tay đút túi quần đi tới, đứng ở cạnh Tiêu Quân Lâm hỏi.



Khẩu khí của hắn tuyệt đối không được gọi là hiền lành, bất quá Tiêu Quân Lâm nhãn thần lóe lóe, khó có được thành thật trả lời: “Ta là tới bái phỏng ngươi.”



“Tìm ta có việc?” Lăng Ti Hữu bĩu môi, hai người bọn họ hình như trên phương diện làm ăn không có lui tới, ân oán từ nhỏ tích lũy nhưng thật ra một đống.



Tiêu Quân Lâm khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười: “Thực sự muốn ta đem mọi chuyện nói?”



“Thừa lời.”



“Ta đây nói thật nga.” Tiêu Quân Lâm tiếp tục cả người lẫn vật vô hại cười.



“Nói.”



“Vậy tốt, ta nghĩ đem Hướng Dịch qua nhà ta ở.” Tiêu Quân Lâm từ trên ghế salon đứng lên, lợi dụng đầy đủ ưu thế chiều cao, đối diện với ánh mắt không dám tin tưởng của Lăng Ti Hữu bình tĩnh nói, “Ngươi không có nghe nhầm, ý của ta chính là … sống chung.”