Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 11 : Mẹ ruột

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-“Thế Hiển về rồi đấy à!”



Mẹ cậu gọi. Đại thiếu gia chậm rãi bước vào trong.



-“Sen nó đỡ chưa mẹ?”



Bà chủ thở dài, cậu lại nghe tiếng bác sĩ nói gì đó. Ông ta nói rất nhiều, mà đại loại, cậu chỉ nhớ được là, Sen bị căng thẳng nhiều ngày, hôm nay lại không ăn, dẫn tới người lả đi, cảm, cũng không có gì nguy hiểm cả, ngủ một giấc dậy sẽ đỡ.



Nó không ăn được, nên giờ có lẽ phải truyền dịch. Mặt nó mồ hôi như nước, mắt nó ướt sũng, cậu biết nó sợ, nó rất sợ kim tiêm, nhưng vì nó ngoan, nên nó ít khi mè nheo.



Cậu thở dài, cất lời.



-“Không truyền không được à ba?”



Ba cậu bảo.



-“Nếu không truyền sợ Sen còn ốm nặng hơn…”



-“Hay ba mẹ cứ về phòng nghỉ đi, con ngồi đây với nó, tý con bảo nó ăn, ăn được thì chắc sẽ đỡ…”



Đoạn, cậu quay sang hỏi Sen.



-“Nằm nghỉ một lát rồi tao bảo nhà bếp làm món mày thích nhé, không truyền nữa nhé!”



Sen mừng rớt nước mắt, có ông bà chủ ở đây, nó đâu dám cãi, may mà có cậu hiểu, cậu giải thoát cho nó. Dù ăn có đắng miệng, có khó nuốt, vẫn còn hơn bị truyền nước, đau lắm!



Ông bà nhìn nhau, thấy tự hào về con trai mình quá, không những là một đứa trẻ thông minh mà còn biết quan tâm tới người khác. Bà chủ hỏi Sen.



-“Con ở với Thế Hiển nhé, được không? Hay tối nay lên phòng ta ngủ?”



Sen lí nhí.



-“Con ở đây thôi!”



Bà chủ ông chủ dặn dò người làm để ý tới hai đứa rồi về phòng.



…..



Sen nằm một lúc đỡ đỡ rồi, thỉnh thoảng mới nôn chút thôi, mà nó toàn nôn khan, căn bản bụng có gì đâu. Nó mệt lả cả người.



-“Cậu không giận em nữa à?”



Nó hỏi, giọng còn yếu ớt.



Cậu hơi sững lại, cậu rất muốn nói, lần này là do cậu, muốn xin lỗi nó. Dù sao thì nó cũng cố gắng hết sức rồi, cũng học rất chăm rồi, chẳng qua là do nó không được thông minh như người ta mà thôi. Nhưng mà bản tính cao ngạo từ xưa tới nay lại khiến lời cậu hoàn toàn trái ngược.



-“Ai bảo tao không giận, tao đang điên hết cả người đây!”



Sen xịu mặt, cậu lại quát.



-“Mày đúng là ngu mà, ai đời lại đi nhịn cơm!”



-“Ơ, cậu bảo thế mà…”



-“Tao nói gì mày cũng nghe hả?”



-“Vâng…gần như là thế…”



-“Tao rút lại lời đó!”



-“Dạ?”



-“Tao rút lại, từ nay mày thích ăn bao nhiêu thì ăn, ăn cho thành con lợn, con hổ hay con voi cũng được…”



Gì chứ? Lại tìm cớ chê nó béo, Sen bĩu môi, cậu thì lấy khăn lau mặt cho nó.



-“Mày xem, người ngợm, đã xấu lại còn nhớt nhát, kinh quá!”



-“Sao cậu còn ở đây?”
-“Mày thích không?”



-“Em thích, thích lắm…”



Con bé sướng quá, ngắm cái vòng tít cả mắt.



-“Mày có quý tao không?”



Cậu đột ngột hỏi. Sen đang phởn, gật đầu lia lịa.



-“Có chứ, em quý cậu lắm!”



-“Thế giờ tao với anh Sên, anh Tuấn của mày, mày quý ai nhất?”



Trời, sao cậu hỏi khó thế chứ? Sen ngây ngô nghĩ mãi.



-“Được rồi, cái đó trả lời sau cũng được! Đi xem phim đi!”



Cậu tủm tỉm cười.



-“Thật á, thật á cậu?”



-“Ừ!”



-“Xem Búp Bê Barbie 3D á?”



-“Ừ!”



-“Nhưng em trượt mà…”



-“Thế nên mày thấy tao tốt với mày như nào chưa?”



-“Dạ, đại thiếu gia tốt nhất, đẹp trai nhất, dễ thương nhất…em quý cậu nhất…”



Sen hò reo chân sáo, Thế Hiển lững thững đằng sau.



*******



Trong căn phòng nọ, người đàn ông ngồi vắt vẻo trên giường. Người đàn bà vừa trang điểm, vừa hói.



-“Thế nào rồi?”



-“Không được, con mẹ đấy ghê gớm lắm, không moi được một đồng nào đâu!”



-“Ông đã quăng đống ảnh ra chưa? Nói cả mấy thứ tôi dặn?”



-“Bà làm như tôi ngu lắm…nhưng nhà đó…”



-“Mịa nó, không phải đẻ tự dưng được một đứa con gái, mấy trăm triệu có là gì, đúng là càng giàu càng ken…”



Người đàn ông nhắc nhở.



-“Dù sao về mặt pháp luật, họ là ba mẹ nuôi của con bé rồi, kể cả kiện ra tòa, bà cũng không bao giờ thắng được đâu…”



-“Tất nhiên tôi biết! Cứ yên tâm đi…”



-“Bà có ý định gì hả?”



-“Nó là con gái đẻ của tôi, tôi chả tin, người ta nói mẫu tử tình thâm, giờ chúng ta phải lôi kéo được nó là xong…”



-“???”



-“Thế mà bảo không ngu…ông nghĩ mà xem, nó giờ là con gái nhà giàu, lại được nhà đó quý mến…nếu nó nguyện ý theo chúng ta về, nhà kia kiểu gì cũng xót, rồi cho nó ít vốn riêng…không thì nó cứ ở đấy, thỉnh thoảng mang tiền sang cho chúng ta…”



-“Haha…không ngờ cái cục nợ bà vứt đi giờ lại có tác dụng tới thế! Độc ác…đúng là độc ác quá…con gái ruột của mình cũng không tha…”



-“Thôi đi, nếu ông không bài bạc nợ nần thì đâu ra nông nỗi đó, mà mẹ con cái gì, nhìn cái mặt là tôi nhớ tới thằng cha khốn nạn của nó…mịa…”