Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 12 : Twinkle, twinkle, little star

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


10 giờ sáng.



-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….la la la là la la la…”



Giọng ca vàng thánh thót vang lên, cả lớp quay mặt xuống, nhìn, thở dài, lại quay lên.



Sen ngơ ngác lắm! Hix? Ra chơi rồi mà? Hát cũng không được hả?



Ừ, thì đúng là ra chơi rồi, nhưng thầy lại cho bài khó, bảo ai làm được vào giờ sẽ có thưởng, mọi người đều chăm chỉ làm bài hết. Riêng Sen thì tự biết lượng sức mình, biết có nghĩ cũng không ra nên chẳng làm, đỡ tốn công.



Nó ngồi hát.



Nhưng giờ nhiều ánh mắt khó chịu nhìn mình quá, đành thôi.



Quay sang…cậu đang tập trung.



-“Cậu, cậu nghĩ ra chưa?”



-“…”



-“Nghĩ ra chưa cậu?”



-“…”



-“Nghĩ ra rồi hả cậu?”



Cậu ngẩng đầu, nhìn nó chằm chằm, trời ạ, cả cậu cũng bực mình với nó rồi.



-“Thôi thôi…nguôi giận, nguôi giận, em không làm phiền cậu nữa…cậu làm bài đi nhé…”







-“Cậu ơi, cậu ơi…hay em hát nhé, em hát cho cậu nghe, cho kích thích trí thông minh…”



-“…”



-“Cậu không nói gì là đồng ý rồi nhé, em hát nhỏ thôi, chỉ mình cậu nghe, rồi mình cậu giải được bài…hehe…”



-“…”



-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….la la la là la la la…”



Lần thứ hai cậu ngẩng đầu, nhưng lần này cậu lườm, rất sát khí.



Sen nhỏ nhẹ hỏi han.



-“Em hát hay không cậu?”



Cậu đang tức, mà nghe nó hỏi, lại cố nhịn cười, cậu đáp.



-“Hay!”



-“Em học bài này trên ti vi đấy, chương trình chúc ngủ ngon, hay nhỉ, tiếng anh đấy, em giỏi không?”



-“Giỏi!”



Sen hí hửng. Cậu đặt tay lên vai nó, mắt nhìn thẳng mắt, chân thành tâm sự.



-“Sen này, mày nên đăng kí thi The Voice Kid, hoặc là Việt Nam Idol!”



Uầy! Sen không biết là nó lại tài năng tới thế, nhưng vẫn hơi ngại.



-“Cậu nói thật không đấy?”



-“Thật!”



-“Hì hì…”



-“Mày sẽ được lên ti vi!”



-“Sao cậu có thể khẳng định thế? Cậu chắc không?”



-“Tao chắc chắn!”




Cuộc sống của Sen hạnh phúc được vài ngày, thì bệnh của mẹ tái phát. Sắc mặt mẹ xanh xao lắm, mẹ bảo nó.



-“Sen, cứu mẹ với, lần này phải tiêm thuốc rất tốn tiền…”



-“Nhưng con…con đưa hết cho mẹ rồi mà…”



-“Bà chủ của con có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền, hay là con đợi bà ấy đi vắng, rồi lấy trộm một món, mang cho mẹ…”



Sen ngạc nhiên, nó phản ứng lại ngay lập tức.



-“Đấy là ăn trộm mà! Bà chủ dạy làm người không bao giờ được làm thế!”



Mẹ nó vỗ về.



-“Bà chủ con chỉ là loại người giả nhân giả nghĩa thôi, con có trộm một ít, cũng không là gì so với những việc bà ta gây ra cho gia đình mình…cho ba con…”



-“Không…không…”



-“Con quên rồi sao? Con nỡ để mẹ chết sao?”



-“Con…”



-“Con chỉ lấy một thứ nhỏ, bà ta giàu như thế, làm sao mà biết mất được…đối với bà ta chẳng là gì, nhưng vật đó lại cứu được mẹ con…con nghĩ mà xem…một đứa trẻ ngoan nên làm gì???”



Mẹ nói rất nhiều, Sen thấy rất đau đầu, nó không biết làm sao cho phải, nó khóc, chạy về nhà.



-“SEN!”



Gặp cậu chủ, giật bắn.



-“Cậu không đi bơi à? Hôm nay sao cậu về sớm vậy?”



-“Mày làm cái gì khuất tất à mà lén la lén lút? Mắt mũi sao thế kia? Bị đứa nào bắt nạt hả?”



-“Em…em…”



-“Em cái gì?”



-“Cậu có tiền không, em vay?”



-“Mày cần tiền làm gì, mày cũng có tiền mà?”



-“Tiền đó…em…em…”



-“Làm sao?”



Nhìn cậu, Sen lại không dám nói, căn bản nó sợ lộ.



-“Em đùa đấy…em có nhiều tiền mà…thử xem cậu có tốt với em không thôi…mắt em là bị muỗi bay vào đấy…”



-“Mày đúng là…”



-“Cậu thấy em điên hả?”



Nó nhìn cậu, mở to mắt hỏi.



-“Không!”



Sen cười hì hì. Cậu quay người lên nhà, được nửa đường, cậu dừng lại, gọi với.



-“Sen! Mày không điên tý nào đâu!”



-“Dạ?”



-“Mày chỉ rồ thôi!”



Cậu nháy mắt nó, mọi khi cậu trêu, nó sẽ tức. Nhưng hôm nay, nó đâu còn tâm trạng nữa cơ chứ, nó đang rất lo cho mẹ.



Tối hôm ấy, ông bà chủ đi dự tiệc. Sau khi học ở phòng đại thiếu gia xong, không hiểu sao, Sen lại đi tới phòng ông bà chủ…đúng là có rất nhiều đồ trang sức đẹp.



Nó nghĩ tới người mẹ bị bệnh của mình, rồi lại nhìn chiếc vòng kim cương lấp lánh…