Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 15 : Gặp lại cậu

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Sáng, mẹ Sen và bác Tùng đưa nó tới trước cổng nhà đại thiếu gia rồi bỏ về.



Nó rướn người lên ấn chuông, bác Hồng ra mở cửa, ngạc nhiên lắm.



-“Sen à, Sen phải không?”



-“Cháu mà…”



-“Sao gầy thế con?”



Sen lặng thing, không nói gì. Nhìn thấy bác Hồng, quả thật là rất vui, vui lắm. Bác Hồng dắt Sen về nhà dưới, các cô, các chị thấy Sen thì xúm xít lại hỏi thăm, nói chuyện.



-“Sao người nóng thế Sen?”



Chị Na lo lắng.



-“Em bị ốm…”



-“Ở nhà đó không tốt à? Có thoải mái không?”



-“Dạ…”



Bác Súng thở dài.



-“Hay về lại đây ở với các bác? Cả nhà ai cũng nhớ Sen lắm…”



-“Không được, mẹ cháu bị ốm, cháu phải ở nhà giúp mẹ…”



Quản gia Lựu nhìn cô bé, lắc đầu.



-“Bác ơi…cậu chủ…”



Sen lí nhí, nó dừng mãi mới dám hỏi tiếp.



-“Cậu chủ, khỏe không ạ?”



-“À quên không nói, cậu và ông bà vào Đà Nắng rồi, không có nhà con ạ, thôi nghỉ đi, bác nấu cho bát cháo…”



Sen trầm lặng hẳn, người mà nó muốn gặp nhất, lại không được gặp. Người mà nó nhớ nhất, thì không thấy đâu cả.



Các bác nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho nó, các chị cùng nó cười đùa vui vẻ, lâu lắm rồi, Sen mới có cảm giác hạnh phúc như vậy. Những điều cô giáo dạy, chẳng nhẽ lại sai? Cớ sao trên đời, lại có một căn nhà, ấm áp hơn căn nhà của mẹ?



Buổi chiều, mẹ đón, Sen lưu luyến lắm. Nó tự hỏi mình, liệu nó đã ngoan chưa? Nếu nó ngoan rồi, thì đáng nhẽ nó nên mong mẹ, mong ở với mẹ chứ? Đằng này…hình như nó thích ở ngôi nhà này hơn, ngôi nhà mà nó đã lớn lên, ngôi nhà mà nó gắn bó bao nhiêu năm.



-“Sao vậy con?”



-“Dạ…”



Sen rơm rớm.



-“Mẹ ơi…con…con…”



-“Nào, con gái ngoan, chúng ta về nhà thôi…con biết không, mẹ bệnh tật liên miên, chỉ có con trên đời để trông cậy vào thôi…còn đừng có ý nghĩ rời xa mẹ nhé!”



Thì ra mẹ đã đoán trúng tâm tư của nó.



-“Như vậy là ích kỉ lắm đấy Sen biết không? Mẹ sẽ buồn chết mất…”



Sen thấy có lỗi quá, nó cầm tay đi theo mẹ, trước lúc đi ngoái đầu nhìn lại căn nhà thuở ấu thơ, ánh mắt đượm buồn.



Về tới nhà, mẹ hỏi.



-“Tiền đâu con?”



-“Tiền gì ạ?”



-“Tiền ông bà chủ cho con ý!”



Người mẹ nhắc khéo.



-“Hôm nay ông bà chủ vào Đà Nẵng mẹ ạ!”



Sen thành thật, mà chẳng hiểu sao mẹ nó lại nóng tính, mẹ sai nó đi thổi cơm rồi vào phòng với bác Tùng.



…..



Sen hàng ngày vẫn làm việc nhà, rất ngoan ngoãn. Có lúc người nóng rực, nước mũi chảy, nước mắt cũng chảy theo. Nhớ cậu, nhớ ông bà chủ, nhớ các bác. Nhớ ngày xưa, hình như lúc nó ốm, ai cũng yêu thương nó.



Một hôm, nhà Sen có khách quý tới thăm.



Lúc mở cửa, nó vui tới độ òa khóc, khóc nức nở. Người phụ nữ cũng không kiềm được xúc động, ôm nó vào lòng, dỗ dành.


-“Ơ tưởng tuần sau mới tới phiên tớ?”



-“Tôi vừa xếp lại lịch!”



-“Ừ!”



Thấy Sen không thân với Hiển nữa, con gái trong lớp, cũng chẳng ai thèm chơi với Sen như trước. Giờ ra chơi, buồn thiu vì không có ai nói chuyện, nó nảy ra ý định, đi giặt giẻ lau với bạn Tiến, rất vui vẻ.



Chẳng hiểu cơ sự làm sao, hôm sau Tiến không nói lời nào với Sen, xin chuyển đi bàn mới. Ngồi cùng Sen giờ là Kiều Trang, nhưng toàn bộ trí não, tâm hồn của bạn ấy đều để lên cái người bàn trên hết rồi.



Mỗi lần hai người bàn trên thân thiện bàn luận cái gì đó là bạn ấy lại điên lên, mà đâu chỉ mình bạn ấy điên, Sen cũng tưng tức ý, đáng nhẽ chỗ ngồi cạnh cậu phải là của nó mà!



Ở nhà cũng chán, đi học cũng chán, Sen bây giờ…chán muốn chết à! Đại thiếu gia, bao giờ thì hết giận chứ?



Hai tuần sau, cô giáo thông báo các khoản tiền cần đóng, Sen bảo mẹ, mẹ nó mắng cho một trận, nói nó xin ông bà chủ, nói sau đó xin thêm một khoản nữa, để đưa mẹ nó mua sách vở, còn không thì nghỉ học.



Nó khóc lóc một hồi, đi học tuy hơi chán, nhưng vẫn rất thích. Vò đầu bứt tai, chẳng còn cách nào khác, đành lấy bút, viết một mẩu giấy nhỏ.



‘Cậu ơi mẹ em không cho em tiền đóng học, cậu có thể chuyển cái này tới ông bà chủ được không, làm ơn cho em vay một ít tiền, cả thêm một chút mua sách vở nữa, bao giờ lớn em kiếm được việc em trả, nhất định em sẽ trả. Năn nỉ cậu đấy, nếu không thì mẹ em bắt em nghỉ học mất.’



Đợi cậu đi uống nước ở căng tin, mới dám nhét vào balô cậu.



Cuối buổi, bạn Sen bị lớp trưởng gọi ở lại.



-“Thế này là sao?”



-“Em…em…tại cậu không nói chuyện với em, nên em mới phải làm thế!”



Lớp trưởng đưa Sen mẩu giấy.



-“Trả bạn, lần sau đừng làm vậy!”



-“Cậu…cậu giúp em đi mà…”



Nó năn nỉ ỉ ôi, mà cậu thì lạnh lùng quá đáng.



-“Xin lỗi, nhà tôi không thừa tiền.”



Chẳng nhờ được ai cả, Sen tối đó về khóc sưng cả mắt, lẽ nào nó phải nghỉ học thật ư?



Sáng hôm sau, mắt gấu trúc tới lớp, định tới bàn xin khất cô giáo tiền học, thì cô lại bảo nó đóng rồi. Về chỗ ngồi, lấy sách ra học, lại thấy trong ba lô có phong bì lạ, mở ra…toàn tiền là tiền.



Đôi mắt bé con, sáng long lanh!



Là ai? Là quý nhân nào đã giúp nó vậy?



Nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải…chỉ có thể là…



Con bé cười mỉm, cả giờ học lâng lâng sung sướng.



Lúc về, nó chặn đường lớp trưởng.



-“Đại thiếu gia!”



-“Mời bạn tránh đường…”



-“Cậu cho em tiền phải không?”



-“Bạn nói gì tôi không hiểu?”



-“Cậu đừng trả vờ nữa, em biết là cậu cho em tiền mà…”



-“…”



-“Cậu hết giận em rồi phải không? Cậu quay lại ngồi với em đi!”



-“…”



-“Giờ học ngày càng khó, không có cậu em thấy khổ lắm!”



Rõ ràng là nó thấy cậu hơi mỉm cười, mà sao cái mặt cậu nó nghiêm túc nhanh tới vậy được.



-“Đi mà, cậu đẹp trai, cậu yêu quý…bỏ qua cho em nhé…em năn nỉ đấy…”



Ánh mắt to tròn, bọng nước chực rơi ra rồi, trông yêu muốn chết, tưởng như cậu sắp đồng ý rồi, thế mà từ đâu, bạn Tuyết đi tới.



-“Hiển ơi, đi chưa?”



Hả? Đại thiếu gia, định đi đâu với bạn ấy vậy? Rốt cuộc cậu có tha cho Sen không? Nó nôn nóng, kéo tay cậu cầu xin dẻo miệng, bạn Tuyết thì e lệ hơn, chỉ là.



-“Hiển, mình mau đi không muộn mất!”