Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 16 : Xinh cái con khỉ

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Cậu và bạn Tuyết ra xe, trông rất tình cảm, rất xứng đôi.



Bỏ lại Sen, đau buồn khổ sở. Ngày xưa cậu đi đâu cũng gọi, phút phút lại kêu, đôi khi cảm thấy phiền phức… giờ bị cậu ngó lơ, còn kinh khủng hơn rất nhiều.



Con bé lững thững đi về, nhà cách trường xa ơi là xa, hôm nào cũng phải đi bộ cả tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao, nhà mẹ không được giàu như nhà cậu mà.



-“Cậu ơi ăn kẹo không?”



-“Tao không thích đồ ngọt!”



-“Thế em ăn vậy…”



….



-“Cậu ơi bài kiểm tra em được 7 đấy!”



-“Trí nhớ tao vẫn còn tốt, không phải nhắc.”



-“Hihi, thế cậu hứa gì chắc cậu nhớ nhỉ?”



-“Nhớ, tao mua rồi, để trong phòng mày, trên giường…”



-“Uầy, thật á, mà sao cậu lại làm được 10 thế?”



-“Vì tao không ngu như mày!”







-“Cậu ơi em mệt quá!”



-“Sao mà mệt?”



-“Hình như em bị say xe ý sao cậu ạ!”



-“Tao bảo mày không nghe, ra chơi thì ngồi một chỗ thôi, chạy như giặc, giờ mệt người lả ra rồi còn gì?”



-“Em biết rồi, lần sau em chạy ít…”



-“Sáng lại còn không ăn, con ngu!”



-“Ai bảo cậu chê em béo.”



-“Thôi được rồi, dựa vào đây…”



Kí ức thoảng qua, hồi đó mệt mỏi đau buồn khốn khổ, đều có thể dựa vào vai cậu. Giờ Sen cũng cảm thấy mệt lắm, đi bộ mệt, về bán ốc cả tối, rửa bao nhiêu bát, nhọc người kinh khủng, thì lại chẳng có ai ở bên. Một đứa vốn nói nhiều như nó sắp thành tự kỉ rồi, sầu ơi là sầu.



Con bé cứ thế đi, mắt một bọng nước, nhớ cậu, nhớ ông chủ, nhớ bà chủ, nhớ các bác…nhớ cái nơi mà nó sinh ra lớn lên, nhớ cái nơi nó từng gắn bó cả thời ấu thơ.



Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad, những trang khác là đăng trái phép.



Nó đi, đi mãi, đi mãi…Mãi mà chẳng về tới nhà.



Lúc nó ngẩng đầu lên, thì đã thấy một cánh đồng hoang lạ hoắc. Con bé vò đầu gãi tai, chết mất, nó không để ý đường, đi tới đâu thế này? Nó cũng chẳng biết nữa, làm cách nào mà về nhà đây? Không về đúng giờ làm việc chắc mẹ nó mắng chết.



Sen khóc! Nín nhịn mãi rồi bây giờ nước mắt chảy.



Nó nhìn bốn phương tám hướng, lơ nga lơ ngơ. Nó sợ, đi tới đi lui, đều cảm thấy không đúng, khổ sở ngồi một chỗ, nức nở.



-“Chỉ biết khóc là giỏi thôi!”



-“Không khóc thì biết làm sao bây giờ?”



Có đứa mặt vẫn úp xuống đầu gối, phụng phịu. Đứa kia thở dài.



-“Lên xe!”



-“Xe…”



Ấp úng, ngẩng đầu, giật mình! Rồi hét toáng.



-“A…CẬU!”



-“Cậu mợ gì, muốn đi nhờ thì theo.”



-“Có…có…trời ơi em mừng quá…chẳng phải cậu đi đâu với bạn Tuyết sao? Sao cậu lại không đi nữa à? Sao cậu lại biết em ở đây? Cậu biết không, lúc nãy em đi linh tinh rồi em quên mất mình đi đâu luôn…”



Mồm năm miệng mười, cậu đi đằng trước vẫn lặng thinh.



-“Không có cậu chắc em chết mất, chẳng biết về nhà như thế nào…cậu đúng là cứu tinh của em…”



-“…”



-“Cậu hết giận em rồi à?”



-“…”




-“Đi được không?”



-“Em đi được!”



Sen cười, méo xệch.



-“Cậu cứ về trước đi, tý em về!”



-“Mày sĩ diện vừa thôi, lên tao cõng.”



-“Thôi không cần đâu ạ.”



-“Tao đếm từ một tới ba…”



-“Dạ?”



-“MỘT…HAI…”



Cái trò đếm từ một tới ba, tại sao lại có tác dụng với Sen như vậy cơ chứ? Nó không hiểu, chỉ biết trước khi cậu đếm tới ba, nó ngay lập tức nghe lời cậu, như phản xạ có điều kiện.



Lưng cậu, êm và ấm.



-“Nhẹ quá, sắp thành xác khô rồi…”



-“Cõng em nhẹ thích hơn phải không? Mà quên lúc em hỏi cậu, em gầy xinh hơn ý, cậu có thấy em xinh hơn không?”



-“Xinh lắm, xinh như con cá mắm!”



Sen bĩu môi, nó bảo.



-“Béo cậu cũng chê, gầy cậu cũng chê, thế lúc nào là em xinh?”



-“Mày lúc nào cũng xấu!”



Đại thiếu gia thật là, ghét thật. Vậy mà không ở cạnh, nó nhớ cậu điên đảo.



-“Thơm quá, cậu đổi dầu gội đầu ạ?”



Một câu nhận xét hết sức tự nhiên, vậy mà làm cậu đỏ cả người, ai đó vô duyên còn cứ hỏi.



-“Sao tai cậu đỏ thế cậu?”



-“…”



-“Cổ cậu cũng đỏ luôn ý!”



-“…”



-“Cậu bị ốm ạ?”



-“Mày im mồm ngay, nói nhiều!”



-“Vâng!”



Tiu nghỉu. Một đoạn, lại hỏi cậu.



-“Cậu thích em béo hơn hay em gầy hơn?”



-“Béo!”



Cậu trả lời mà không cần suy nghĩ.



-“Vì sao ạ?”



-“Vì gầy trông không có sức sống.”



Sen cười híp mắt, cậu hết giận thật rồi, nói chuyện như ngày xưa ý. Nó mệt quá, ngủ lúc nào không hay. Không biết rằng, có người bảo lái xe, đi vòng đi vèo, về nhà ra trường, làm tận mấy lượt.



Nó tỉnh ngủ, thấy mình lại dựa vai cậu, luống cuống xin lỗi.



Nó chào cậu đi về, cậu dặn nó.



-“Lúc nào đói thì mua gì đó mà ăn.”



Chiếc xe màu đen chở cậu xa dần, nó chẳng hiểu gì cả.



Tối hôm đó về, mở balô, thấy mấy tờ tiền, mới nhớ lại, cảm động, hóa ra là cậu cho nó mua đồ ăn. Cậu là vậy, suốt ngày mắng, nhưng thực ra lại rất tốt. Giờ Sen mới hiểu. Nó sẽ không bao giờ cãi cậu nữa. Ước chi ngày trước nó nghe lời cậu, không về nhà mẹ.



Nó định nhét tiền vào ngăn sâu trong cặp, bất ngờ lại nhận được cái tát trời giáng.



-“Dám giấu của riêng à? Con này, quá láo!”



Và một đợt tổng sỉ vả diễn ra, mẹ nó thu tiền của nó, mẹ nó chửi, mẹ nó đánh, nó khóc lóc, van xin, van xin họ tha cho nó, van xin họ đừng động tới cậu, cuộc đời nó, bế tắc.