Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!
Chương 18 : Như hai người lớn với nhau
Ngày đăng: 15:28 18/04/20
Chiếc xe phanh gấp ở đường cái, từ phía sau, người thiếu niên nhanh chóng lao ra, rẽ vào xóm nhỏ tồi tàn.
Căn nhà cũ kĩ, cửa ngoài hơi hé. Cậu cẩn thận đẩy vào. Tiếng van xin, khóc lóc vang ra từ phía phòng ngủ, tiếc là căn phòng đó lại khóa rất kĩ. Biết sức mình không thể phá cửa, Thế Hiển cố giữ bình tĩnh, cậu gõ ba tiếng:
-“Ai?”
Phía ngoài không có ai trả lời, tiếng gõ vẫn vang lên.
-“Ai? Nói mau!”
Có thể là mẹ Sen về sớm được không nhỉ? Nếu thật là mẹ Sen, bà ta sẽ bù lu bù loa lên chứ, tính cách bà ta, lão Tùng hiểu quá mà? Vậy thì là ai?
Đại thiếu gia nín thở, giữ yên lặng, nếu lên tiếng bây giờ, hắn biết là ai, sẽ làm liều với Sen trong đó.
Lão Tùng định làm ngơ, nhưng tiếng gõ tăng dần, mạnh dần, hắn chột dạ, nghi vấn đi ra. Khi cánh cửa vừa bật ra, hắn chưa hoàng hồn, bóng người kia đã nhanh chóng lao vào phòng.
-“CẬU!”
Sen mếu máo, khóc như mưa, vừa mừng vừa vui vừa tủi thân.
Đại thiếu gia lau nước mắt nước mũi cho nó, vỗ về bé con.
-“Tưởng ai tới thăm, hóa ra là thiếu gia nhỏ?”
Hắn vừa nói, vừa cười khẩy, một đứa trẻ nhãi ranh, hắn có đủ tự tin để cho ra bã. Thế Hiển quay người, máu dồn hết lên đỉnh đầu, chỉ muốn nện cho thằng khốn này một trận. Tiếc là dù sao so với hắn, cậu cũng chỉ là một đứa bé lớp 7. Đại thiếu gia chỉ đạp hắn được duy nhất một phát, còn lại, tên cáo già tha hồ bắt nạt hai đứa trẻ.
Sen đằng sau, sợ hãi run rẩy.
-“Không được đánh đại thiếu gia…”
-“Cậu ơi, cậu về đi, đừng ở đây nữa…”
Đại thiếu gia cương quyết ôm Sen rất chặt khiến cho lão già phát điên. Không tách được hai đứa này ra lão còn làm ăn cái gì nữa? Cứ tưởng hôm nay được mồi non, ai dè, chưa hưởng được tý nào đã thế này? Rất bực mà.
Con bé dựa sát vào tường, cả người thằng bé thì che cho nó nên lão chỉ có thể đánh được thằng bé.
-“Khôn hồn thì bỏ ra, cút xéo đi, không thì đừng trách tao ác…”
-“Cậu ơi em xin cậu…”
-“Mày im ngay!”
Thằng ranh này, đích thị là con trai Hoàng Thế Lân, mang hết sức lực ra đánh nó, nó vẫn trơ như đá, nhất quyết không bỏ con kia ra. Hắn bực, hắn đã cho chúng cơ hội rồi, đây là chúng tự chuốc thôi. Hắn liếc quanh phòng, với con dao gọt hoa gần đó.
-“Mày bỏ ra đi về hay để tao rạch cho mày vài phát?”
Sen khóc thét, Hiển thì bình tĩnh hơn.
-“Tôi khuyên ông chân thành, nếu ông hối hận bây giờ, may ra còn kịp, còn không, tôi cũng không biết hậu quả như nào đâu!”
-“Oắt con mà cũng dọa bố mày à?”
Hắn cười khẩy, tay hắn nắm chặt con dao, đôi mắt bừng bừng đắc chí. Nhưng tiếc cho hắn, lái xe của cậu ở đằng sao, đã kịp thời nện cho hắn một trận.
Căn ngõ bé xíu, mấy cái nhà thì giống giống nhau, cũng quá là phục cậu chủ, sao có thể nhớ được đích xác nhà nào? Lại còn chạy nhanh thoăn thoắt, khiến cho anh không thấy chủ phải tự tìm một mình. Lái xe nện xong, nhìn đại thiếu gia, trong lòng cũng thấy có lỗi lắm, tới sớm hơn thì cậu đã không phải chịu thiệt thòi.
Anh giữ hai tay con cáo già, giọng khẩn khoản.
-“Cậu chủ, cậu muốn xử hắn như nào?”
-“Gọi người tới coi, chúng ta về nhà trước đã.”
-“Dạ.”
Sen bên cạnh giờ mới hoàng hồn, người nó run rẩy, chân mềm nhũn. Cậu nhìn nó, trong lòng tràn ngập xót xa, sửa lại chiếc áo cho ngay ngắn, cậu ôm nó về.
Trong xe, những tiếng nấc ngắt quãng, khuôn mặt bé con gầy gò, xanh xao, ướt nhẹm, như một phản xạ tự nhiên, nó vẫn còn rất sợ, sợ mọi thứ, nó chỉ biết ôm chặt lấy cậu, nép vào người cậu.
-“…”
Hai mươi phút sau.
-“Em vẫn đợi cậu nè!”
-“Cút về mau!”
-“Cậu không mở cửa em đứng đây cả đêm luôn!”
-“…”
-“Cậu ơi!”
-“…”
-“Cậu ơi!”
-“…”
-“Đại thiếu gia ơi!”
-“…”
Nghe tiếng Sen gọi, bà chủ đang ngủ tỉnh dậy, xuống vẫy vẫy con bé, Sen đi tới phía bà, ấm ức kể lể sự tình, bà cười tủm. Bà thì thầm vào tai Sen, dặn nó phải thực hiện đúng như vậy.
Bà về phòng, Sen vâng lời bà, lại đứng trước phòng cậu khóc lóc như thật.
-“Ngoài này lạnh quá cậu ơi…”
-“…”
-“Trời ơi cậu ơi em đau đầu quá à, không hiểu sao em đau đầu kinh khủng, em chết mất…”
-“…”
-“Huhu, đau quá, đau quá…”
-“…”
Cậu bên trong, lòng như lửa đốt, rốt cuộc cũng chịu mở cửa. Vừa mở, đã bị con bé nào ôm chầm lấy.
-“Đừng giận em nữa!”
-“Đầu mày làm sao? Hôm nay không uống thuốc à?”
-“Em uống rồi nhưng mỗi lần cậu lạnh nhạt như này làm em thêm đau đầu, cậu càng giận, em càng đau tợn…huhu…”
Nó nói y như bà dặn, cậu thì nghĩ Sen ngây thơ, nên tưởng nó nói thật.
-“Em đau quá à…huhu…”
-“Vào đây!”
Cậu kéo nó vào giường, ngồi đối diện cậu, cậu xoa đầu cho nó. Nhìn cậu tận tình, lo lắng, nó chẳng nỡ nói dối nữa, nó bảo hết đau rồi. Nó gặng hỏi cậu.
-“Cậu giận gì em cậu phải nói ra chứ!”
Cậu bực mình nhìn nó, rồi cậu kéo nó ra bàn, hai đứa ngồi đối diện nhau, cậu bảo.
-“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện, như hai người lớn với nhau!”
-“Dạ?”
(Còn tiếp)