Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 19 : Nghe lời bà

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-“Trước tiên, tao cho mày 5 phút để suy nghĩ xem mày sai ở đâu?”



-“Dạ, vâng ạ!”



5 phút sau.



-“Thế nào?”



-“Em…em nghĩ rồi, nhưng mà…cậu có thể gợi ý một chút được không?”



Đại thiếu gia nhìn nó, chán nản, ngán ngẩm.



Thôi, nó mà nghĩ ra nó đã không phải con Sen, cậu hơi ngả vào chiếc ghế đằng sau, lên tiếng.



-“Vấn đề thứ nhất.”



-“Dạ…”



-“Tao nói với mày họ là người xấu, mày không nghe, tức là mày không tin tưởng tao…”



-“Không phải, không phải…”



-“Im ngay, còn cãi à?”



-“Dạ!”



-“Vấn đề thứ hai, tao bảo mày đừng đi, nhưng mày vẫn đi, mày đâu có để ý tới cảm nghĩ của tao?”



-“Vâng…”



-“Vấn đề thứ ba, tao đã xuống nước nằn nỉ, vậy mà mày…”



Nghĩ tới đây, cậu giận điên cả người.



-“Vâng, tại em không tốt, em xin lỗi…”



-“Mày rất là coi thường tao!”



Sen run cầm cập, lí nhí rồi lại chẳng dám đổ thêm dầu vào lửa nữa. Ngồi ngoan ngoãn nghe cậu phân tích hết tất cả các vấn đề.



Cuối cùng, cậu kết luận, một tràng dài.



-“Mày là con ngu có một không hai trên cái cuộc đời này, bị bọn chó đó đánh thì phải kể với tao chứ? Bị bắt nạt như thế, bị bắt làm việc như thế, cũng im như hến…đần thối ra! Rồi hôm ấy, tao chỉ cần tới chậm một phút thì đời mày coi như xong rồi con ạ…Hoặc là con gấu bông hồng đó, tao đưa cho mày muộn một tý, thôi…”



Sen ngẩn cả người, nó ngạc nhiên hỏi.



-“Em gấu bông hồng thì liên quan gì ạ?”



Đúng là đầu óc đơn giản mà, nó vẫn nghĩ cậu tới cứu nó, là tình cờ hay sao? Cậu thở dài, chẳng thèm giải thích.



-“Mà cậu ơi, hôm nào mua em em gấu khác được không, giống hệt em gấu đó ý, lúc em tỉnh dậy, không thấy nữa, rơi mất đâu rồi…huhu…”



-“Sao tao phải mua cho mày?”



Cậu nóng, Sen hốt hoảng.



-“Em biết em sai rồi, em ngu em dốt em sai, từ giờ ai bắt nạt em em cũng báo cậu đầu tiên, em xin lỗi cậu, cậu ơi cậu đừng giận em nữa, đại thiếu gia, em lạy cậu luôn, em buồn lắm, em năn nỉ cậu đấy!”



-“Dễ thế hả?”



-“Dạ?”


Đại thiếu gia như hóa đá, cậu hỏi.



-“Thế bao giờ nó tỉnh?”



-“Cũng không biết cậu ạ, nếu quá căng thẳng, có thể sẽ không bao giờ…”



-“Ông nói vớ vẩn…”



Ánh mắt cậu rực lửa. Đồng hồ chỉ 6 giờ 55 phút, ông chủ đã về, vội vã gặp bà chủ báo cáo. Nhìn thấy bộ dạng bà chủ, lại nhìn thằng con mình, chỉ biết lắc đầu. Con ơi là con, mày bị mẹ mày qua mặt rồi con ạ!



Ông chủ, bà chủ, mọi người ra ngoài, để lại mình cậu chủ với Sen. Cậu kiểm tra mặt mũi chân tay nó, tím tái, lạnh như đá, lòng cậu cũng lạnh theo. Nó vì sao mà căng thẳng? Chính là do cậu sao?



Cậu chỉ muốn trêu nó thêm một chút thôi mà, cảm giác được nó nịnh, cậu cũng thích nữa. Ngờ đâu hại nó ra nông nỗi này, cậu nắm chặt bàn tay nó, giờ thì tới lượt cậu buồn.



Sen nằm trên giường, thấy tĩnh lặng quá à, muốn mở mắt ra lắm rồi. Nó cảm nhận cậu vẫn bên cạnh, cậu hết xoa trán, rồi lại kéo chăn kín mít cho nó. Con bé chỉ muốn vùng dậy gào thật to. “Cậu ơi em nóng lắm, lúc nãy là do bà chủ bảo em chườm đá đấy, chứ em nóng lắm, em nóng phát điên rồi…huhu…”



Một lát, cậu thấy người Sen vã mồ hôi. Con này, lúc lạnh lúc nóng, cậu sốt ruột quá, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nó. Cậu ngồi cạnh, chẳng biết làm gì ngoài nhìn ngắm bàn tay nó.



Mãi sao cậu không nói gì cơ chứ? Sen sốt ruột quá, định mở mắt ti hí nhìn trộm cậu, ai ngờ đâu, bắt gặp ánh mắt cậu nhìn nó chằm chằm, cậu khẽ reo.



-“Tỉnh rồi à?”



Sen luống cuống.



“Sen nhớ nhé, trong trường hợp con không diễn được mà mở mắt rồi thì cũng chưa được mở miệng, cứ im cho ta tới sáng mai, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, từ từ thì khoai mới nhừ.”



Con bé nhớ lời bà, ngẩn ngơ ngẩn ngơ.



-“Sen, tao đang gọi mày đấy!”



-“…”



-“Mày làm sao thế?”



-“…”



-“Sen ơi, Sen ơi…mày nói gì đi!”



-“…”



Cậu bị Sen dọa một phen, cuống quít bảo người gọi bác sĩ, bác sĩ khám xong, chỉ bảo nó căng thẳng quá, thoải mái hơn sẽ nói được. Cậu đau lòng.



Đại thiếu gia cõng Sen ra ngoài vườn hóng mát. Nó ngồi trên lưng cậu, sung sướng. Bà chủ tài thật đấy, nó làm mọi cách cậu không hết giận, vậy mà làm theo cách của bà, cậu bên nó không rời.



Ngoài vườn có cái xích đu ở gần cây xoài. Cậu đặt nó lên đó, đung đưa. Ngày bé bọn họ cũng hay chơi ở đây, nhưng toàn là nó đẩy xích đu cho cậu thôi à, bây giờ lại có diễm phúc được cậu phục vụ.



-“Thấy thoải mái không?”



A, muốn nói là em vui lắm, em thích lắm, mà không được nói.



Cậu xoa xoa đầu nó, mặt cậu buồn buồn, làm nó cũng buồn theo.



-“Ăn gì không? Tao bảo nhà bếp làm cho mày…”



Cậu tự nói, rồi lại tự kêu bác Súng làm bát cháo thịt băm. Cậu đút cho Sen ăn hết, rồi cậu ngồi xuống bãi cỏ, nó thì vẫn đang ngồi trên xích đu. Cậu và Sen, đối diện nhau, nắm tay nó, cậu bảo.



-“Tao xin lỗi, đừng vậy nữa, mày nói một tiếng xem nào?”



Trời ơi, Sen được đại thiếu gia xin lỗi nha! Phúc phận ở đâu mà nhiều vậy, nhìn cậu khẩn khoản, nó muốn mở miệng lắm rồi, thật là, không muốn đợi tới ngày mai tý nào. Phải làm sao đây?



(Còn tiếp)