Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 20 : Em sắp chết rồi cậu ạ!

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Sen cứ suy tính suy sính mãi, cuối cùng mải suy tính, tới lúc cậu đưa nó về phòng đã chẳng kịp nói câu nào.



Sáng hôm sau, vừa mở mắt, giật nảy cả mình.



-“Thích không?”



Cậu đưa con gấu bông hồng, huơ huơ trước mặt nó.



-“A, em thích, em thích…”



Sen reo hò vui sướng.



Lát sau nó mới nhớ, nó hớ rồi, nói rồi. Cậu cười tươi rạng rỡ, nó còn thấy cậu thở phào.



-“Thích thì cho mày!”



-“Dạ!”



-“Đánh răng rửa mặt đi!”



Nó vào nhà tắm, kem đánh răng đã có người lấy sẵn, khăn mặt cũng có người xấp nước hộ. Ngó ra nhìn trộm cậu đang ngồi đợi, vui quá à.



Sen bước ra, cậu đã kéo ghế sẵn cho nó. Hai bát phở bốc khói nghi ngút trên bàn.



-“Hôm nay cậu ăn sáng với em à?”



-“Nhìn rồi còn hỏi?”



Ặc, giọng cậu lại lạnh lùng rồi, khác hẳn tối hôm qua, nhưng mà chẳng sao cả, thế mới là cậu chứ.



Cậu vắt chanh, rắc hạt tiêu vào bát cho nó. Cậu cướp việc của nó à? Nó nhận bát phở từ tay cậu, vừa ăn vừa lấm lét nhìn. Đại thiếu gia đang định cắt ớt vào bát cậu thì Sen thắc mắc.



-“Cậu sao không cắt ớt cho em?”



-“Mày có ăn được đâu?”



-“Cứ cắt cho em đi!”



Cậu hơi sốc.



-“Em thích giống cậu, em sẽ tập ăn…”



Thôi thì mới ốm dậy, cậu cũng chiều con bé. Và rồi, nó hứng chí đưa thìa đầu tiên vào mồm, ôi trời, đỏ mặt tía tai.



-“Aaaa…”



Nước mắt chảy tèm nhem, nhè ngay thứ cay xè trong miệng ra bát phở đang ăn.



-“Em không ăn được thật…huhu…”



-“Cái tội không nghe lời!”



-“Em biết lỗi rồi…”



Cậu nhìn nó, mỉm cười. Đẩy bát của cậu còn chưa kịp bỏ ớt sang cho nó. Sen hơi hối hận, cảm động nhận lấy. Rồi nó lại sực nhớ ra.



-“Cậu, thế cậu ăn gì? Để em xuống bảo bác Súng nấu cho cậu bát khác nhé!”



-“Không cần!”



Đại thiếu gia đáp tỉnh bơ, ăn bát phở còn lại. ‘Cậu ơi, cậu quên em vừa nhổ vào bát ấy à, oa oa’.



-“Nhìn gì? Mau lên muộn học rồi!”



-“Dạ!”



Cắm cúi ăn, thôi chắc cậu quên thật rồi, kệ cậu!



…..




-“Cậu không ở bên em những giây phút cuối cùng à?”



Đại thiếu gia mím môi, cố nén cười.



-“Không Sen ạ, giờ thần chết sắp bắt mày đi rồi, tao mà ở đấy ông ta cũng bắt tao thì sao?”



-“Cậu…cậu là đồ nhát gan, em rút lại, em không quý cậu nữa…”



-“Ừ!”



-“Cậu đi thật à?”



-“Ừ!”



-“Cậu ơi…liệu có chữa được không? Nhỡ may bác sĩ chữa được thì sao? Em không muốn chết…huhu…”



Sen sợ, nó chạy theo, bám lấy cậu, cậu ôm nó về giường, an ủi.



-“Ngoan, bệnh này nặng lắm rồi, tao nghĩ là hết cách. Tao đi bàn bạc với quản gia lo việc hậu sự cho mày…”



Sen khóc ròng, chưa bao giờ nó tuyệt vọng tới vậy. Cậu đi rồi, nó chỉ biết chui đầu trong chăn khổ sở.



Một lát, bác Hồng vào với nó, giải thích cụ thể.



Và giờ, Sen đã biết thêm định nghĩa của từ “kinh nguyệt”. Đại thiếu gia đáng ghét, còn trêu nó à.



Bà chủ về, thấy có lỗi với Sen lắm, Thế Hiển thì đã cho học giáo dục giới tính rồi, nhưng Sen thường ngày ngây thơ ngốc nghếch, cứ nghĩ nó còn nhỏ quá, nên định đợi thêm thời gian nữa. Mà nghe kể lại chuyện Sen sợ chết, cả nhà họ Hoàng, chủ tớ ai nấy đều cười lăn cười bò.



*****



Thấm thoát tới sinh nhật Sen, từ năm ngoái tổ chức sinh nhật, Sen và Thế Hiển đều không mời bạn cùng lớp, căn bản hai đứa nói dối là anh em họ, mời thì sợ lộ.



Nhưng không vì thế mà không khí bớt vui, người ra người vào cứ gọi là tấp nập.



Hôm nay, Sen lại thêm một tuổi rồi, thật thích nha, ai cũng tặng quà Sen cả. Căn phòng màu hồng của nó chật ních. Nó đi ra đi vào, sung sung sướng sướng. Bà chủ còn mua cho nó một bộ váy rất rất đẹp, mặc vào xinh như công chúa.



Tiệc bắt đầu, năm nay tổ chức trang trọng hơn mọi năm thì phải. Ông bà chủ bước vào, bà chủ gõ ly, thu hút sự chú ý của mọi người.



-“Cảm ơn tất cả vì đã tới dự sinh nhật của Sen, nhân tiện hôm nay, mình cùng chồng cũng muốn thông báo một tin vui, bọn mình quyết định muốn nhận Sen làm con gái…”



Phía dưới vỗ tay chúc mừng, bà chủ quay xuống hỏi Sen.



-“Con có muốn gọi ta là mẹ không?”



Sen thích quá, gật đầu lia lịa. Bà chủ vui mừng thông báo.



-“Vậy từ nay, chúng ta có thêm một cô con gái, Thế Hiển cũng có thêm một người em gái…”



Tất cả cùng hạnh phúc, chỉ riêng một người…đại thiếu gia, đã đứng dậy, mặt cậu hầm hầm tức giận.



-“Con không đồng ý!”



-“Thế Hiển, sao vậy?”



Bà chủ ngạc nhiên thôi rồi, bởi bà nghĩ, Hiển rất thương Sen.



-“Không bao giờ con chấp nhận…”



-“Con làm sao thế?”



-“Nếu ba mẹ nhận nó làm con gái, thì con sẽ không làm con của ba mẹ nữa!”



Khách khứa xì xào, Hoàng Thế Lân nóng mặt, chỉ thẳng vào Hoàng Thế Hiển.



-“Con trai của tao không có chuyện nói xong thì bỏ đi hay dỗi hờn như thế, có gì nói thẳng ra!”



(Còn tiếp)