Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 21 : Chị sen

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Mọi ánh nhìn đổ về mình, đại thiếu gia sững người.



Đúng lúc đó, Sen ở bên cạnh níu tay cậu, ngọt ngào.



-“Đại thiếu gia nhận em là em gái đi nha, dù em có là em gái cậu rồi thì cậu nói gì em cũng nghe, em sẽ là một cô em gái thật tốt, thật ngoan…”



-“Mày im mồm!”



Sen sợ, hơi run. Thế Hiển quay sang ba cậu, nói rõ ràng.



-“Ba mẹ nghĩ mà xem, nó cũng đâu có coi trọng và yêu quý ba mẹ đâu? Ngày trước, mẹ nó tới đón là nó ra đi không cần suy nghĩ luôn…”



-“Đợt đó em sai rồi, em xin cậu!”



-“Chưa tới lượt mày lên tiếng! Mày có tư cách gì mà làm em gái tao? Học hành thì lúc nào cũng bét lớp, so về độ ngu thì không ai bằng, mặt thì xấu như mặt quỷ, cái miệng thì lúc nào cũng leo lẻo. Ba mẹ muốn kiếm em gái cho con thì đề nghị ba mẹ kiếm đứa nào thông minh, xinh đẹp một tý. Còn con này, con không chấp nhận được!”



Ông chủ tức điên, may cho đại thiếu gia được mẹ chiều chứ không với cái tội làm hỏng cả một buổi tiệc như thế này chắc nát đòn.



Bà chủ sốc nặng, đáng nhẽ nên hỏi Thế Hiển trước, thường ngày nó quan tâm Sen nhiều, lại do bà chủ quan quá rồi, đến hôm nay, vẫn không ngờ con trai mình có tính xấu là xem trọng hình thức như vậy? Bà từ bé đã dậy nó, tâm hồn mỗi con người, mới là thứ trân quý nhất, chả nhẽ nó không hiểu?



Con mới cái, ngày bé thì bám mẹ như ranh, nói gì cũng nghe, giờ lớn rồi, dần trưởng thành, có thế giới riêng của nó. Lúc trước, vẫn nể nang người mẹ đẻ ra Sen, nhưng từ ngày gặp, biết rõ nhân cách cô ta, bà thấy hối hận. Từ lúc đón con bé về, bà đã luôn muốn nhận nó làm con gái.



Chỉ tội cho Sen, bị cậu mắng trước bao nhiêu người mà không dám nói gì, chỉ chạy về phòng đóng cửa khóc thút thít. Sinh nhật Sen, rốt cuộc lại vắng mặt con bé.



…..



-“Sen, mở cửa cho ta!”



Tiếng bà chủ bên ngoài, nó vội lau nước mắt, đứng dậy mở cửa.



Bà chủ nhìn nó, âu yếm, còn có ông chủ nữa.



-“Con bé hư này, phải thay con tiếp khách cả tối nhé, thật mệt quá…”



-“Con, con xin lỗi…”



Bà chủ kéo nó vào lòng, xoa đầu nó.



-“Thông cảm cho ta nhé, dù gì cũng có mỗi một mình nó, chiều nó quen rồi, giờ nó trái tính trái nết.”



Ông chủ bồi thêm.



-“Bây giờ mới biết hả?”



Bà chủ hơi lườm, ông chủ trở về lặng thinh.



-“Con không được giận nó, biết chưa?”



-“Dạ!”



-“Cũng không được nghe lời nó nói mà buồn, con là đứa trẻ đáng yêu, cũng rất xinh xắn nữa, nó không làm anh trai con là thiệt cho nó…”



-“…”



-“Sen này, ba người chúng ta cùng giữ một bí mật nhé!”



-“Dạ?”



-“Con nhận chúng ta là ba mẹ được không?”



-“Dạ…nhưng…cậu…”



-“Kệ nó, trước mặt nó và người khác thì đừng gọi ba mẹ, nó biết thế nào được?”



-“Dạ…nhưng…”



-“Sao? Chê ông bà già này hả?”




-“Dạ? Thật ạ?”



Cậu thì biết sao được, cậu bịa thôi, nhưng mặt tỉnh bơ.



-“Ừ, thật.”



-“Cứ tưởng, chán!”



-“Thích làm chị tao hả?”



-“Dạ…cũng…hơi…thích…”



-“Hôn phát tao gọi mày là chị!”



Sen nhìn cậu, dõng dạc nói.



-“Đừng nghĩ em ngu mà lừa đi, bà chủ đã dạy em rồi, dạy hết mọi thứ về người lớn rồi, khi người ta yêu nhau mới hôn nhau thôi!”



Ặc, mẹ dạy nó kinh nguyệt thì dạy, dạy thêm mấy chuyện đó làm gì cơ chứ? Làm cậu mất cả hứng. Tới lớp rồi, cậu vẫn mặt nặng mày nhẹ, không thèm nói chuyện với nó.



Sen trực nhật xong rồi, cũng đi chơi. Tới lúc trống vào, ban sao đỏ kiểm tra. Lớp nó bị trừ 2 điểm thi đua vì tội lau bảng bẩn. Không thể nào, Sen lúc nãy lau sạch thế cơ mà? Lạ quá. Nó bảo cậu, cậu chỉ đá đểu nó hay quên.



Rồi tới tiết ba, cô giáo kiểm tra bài tập về nhà, Sen cũng tìm mãi không thấy vở đâu cả.



-“Hay mày để quên ở nhà rồi?”



-“Không mà, em lúc nào cũng soạn sách mấy lần!”



-“Đầu óc mày thì biết thế nào được?”



Sen lại ăn con 0 tròn trĩnh. Thực là ấm ức mà.



Dạo này đi học Sen đúng là rất đen đủi. Có hôm Kiều Trang mất cục tẩy, bạn ấy tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng thì lại ở ngăn bàn Sen, mọi người nhìn nó bằng ánh mắt…thực rất coi thường, nó chẳng nói được gì. May mà có cậu quát.



-“Nhìn gì mà nhìn, mượn rồi quên chứ sao?”



Con bé quay sang, giải thích.



-“Em thề, em thề mà, em không có mượn gì hết, tẩy bà chủ mua cho em, đủ màu đủ loại, em lấy làm gì cơ chứ?”



-“Mày chắc quên rồi, không làm sao cục tẩy tự dưng bay xuống đây?”



-“Cậu chẳng tin em gì cả?”



-“Học bài đi!”



Kì lạ thay, từ đó mỗi lần bạn học trong lớp mất cái gì, đều quay xuống chỗ Sen tìm đầu tiên, mà hầu hết là tìm thấy. Lâu dần, nó bị mọi người ghét, rồi cuối cùng, cậu bắt nó ra chơi không được đi đâu, chỉ ở nguyên trong lớp. Nó nghe lời, tình trạng mới được cải thiện.



Cuối tuần giờ sinh hoạt, đột nhiên Ánh Tuyết đứng dậy thưa cô giáo mất tiền. Sau khi tra vấn nặng nhẹ, không tìm ra hung thủ, cô giáo đành phải dùng biện pháp cuối cùng là tra balô của bọn học trò. Người thực hiện không ai khác chính là lớp trưởng.



Thế Hiển đi kiểm tra từng bạn, vẫn chưa có kết quả. Balô của cậu thì cô giáo tra. Tới balô của Sen, thấy gói nhỏ màu tím hơi lạ. Chưa kịp hỏi nó thì Ánh Tuyết đã kêu.



-“Cô ơi, tiền của em, cũng để trong gói màu tím giống thế ạ…”



Lớp trưởng gần như không tin nổi, cậu miễn cưỡng mở ra, đúng là rất nhiều tiền. Cậu trợn mắt hỏi Sen.



-“Tiền này của mày!”



Nó lắc đầu.



-“Thế sao lại ở trong cặp mày?”



Các bạn học bắt đầu xôn xao, xì xào. Trong mắt họ, Sen đã là đứa ăn cắp vặt rồi, giờ cũng chẳng có gì là lạ cả.



(Còn tiếp)