Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 22 : Sen béo giảm cân

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


-“Các trò trật tự, bạn Uyển Nhi nói cho cô nghe xem nào?”



Giọng cô giáo nghiêm khắc. Con bé sợ hãi, cậu cũng lườm nó.



-“Em…em…”



Nó cố hết sức, mà lại thấy không phải. Đột nghiên một bạn học bàn cuối đứng lên, thưa cô giáo.



-“Thưa cô lúc nãy em thấy bạn Nhi lục cặp sách của bạn Tuyết!”



Tất cả dồn về Sen, nó nhìn Ánh Tuyết, cực kì kinh ngạc.



Rồi lại nhìn cậu, hình như đang thất vọng về nó.



-“Em, em nói chuyện riêng với cậu được không?”



Con bé nói rất nhỏ, dường như chỉ hai người họ nghe thấy. Lớp trưởng xin phép cô giáo cho ra ngoài nói chuyện riêng năm phút. Cô giáo đồng ý.



…..



Ngoài hành lang.



-“Có gì nói mau! Mày lục cặp nó lấy tiền làm gì?”



-“Em…em…”



-“Em cái gì mà em? Mày thiếu tiền hả? Hay mẹ mày lại xuất hiện rồi? Lại cần tiền đưa cho bà ta?”



-“Không mà.”



-“Thế sao?”



Đại thiếu gia lườm nó, có vẻ rất nóng tính rồi.



-“Cậu đừng nói cho ai nhé!”



-“Lắm chuyện, nói đi.”



-“Lúc đó, bạn Tuyết, bạn ấy bảo em là anh trai bạn ấy mới đi du lịch về, mua quà cho bạn ấy, bạn ấy chỉ muốn cho mình em thôi, nên bảo lúc ra chơi, bạn ấy cùng mọi người đi uống nước, em cứ tự ý lấy trong cặp để tránh các bạn trong lớp ghen tỵ…nhưng không biết sao túi đó lại biến thành tiền…em thật không biết…”



Cậu nhìn nó, chán nản lắc đầu.



-“Thế lúc nó nói câu ấy với mày, mày có mang theo con gấu bông hồng tao cho không?”



-“Gấu ạ?”



Sen đơ ra một lúc, mới nhớ hôm nay để quên gấu ở nhà. Cậu tức điên người.



-“Mày ngu quá đấy, đi, vào lớp, bảo với cô giáo những gì xảy ra…”



-“Đừng cậu, nhỡ các bạn ghét bạn ấy thì sao?”



-“Mày là con người hay con bò vậy?”



-“Dạ?”



-“ĐẦN. Rõ ràng như thế rồi, nó gài bẫy chơi mày, con hâm, ngu, mau, mau vào lớp nói hết ra cho tao…”



Bị cậu ép, con bé đành vào lớp kể lể sự tình. Trớ trêu thay, đôi khi sự thật, trắng đen lẫn lộn, Ánh Tuyết nhất định không thừa nhận. Các bạn trong lớp thì nghĩ Sen đã ăn cắp rồi lại la làng, ngoại trừ cậu, chắc không ai tin nó cả.



Một đứa là học sinh xuất sắc của lớp, một đứa thì ngây ngô khỏi nói, người giám hộ lại là chủ tịch của CL Group, cũng không có lý gì để đi ăn trộm. Giờ mỗi đứa nói một kiểu, hơn nữa, bọn chúng vẫn còn quá nhỏ. Cô giáo suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô nói.



-“Trong chúng ta, đã có ai mà chưa từng mắc lỗi? Người phạm tội không đáng ghét, đáng ghét là không biết nhận sai, sửa đổi. Bây giờ bạn Tuyết cầm lại tiền của mình, sự việc hôm nay, cô cho hai trò suy nghĩ, ai cảm thấy mình mắc lỗi thì lên thú nhận với mọi người, sẽ được khoan hồng. Hạn là giờ sinh hoạt tuần sau, còn nếu không có bạn nào nhận, có lẽ cô sẽ mời phụ huynh và các chú công an vào cuộc.”



…..



Sáng thứ hai đầu tuần, Sen bỏ gấu bông vào túi áo, tìm gặp Ánh Tuyết, thực hiện đúng kế hoạch của đại thiếu gia. Nó cũng chẳng biết vì sao phải nói thế, vì sao phải mang em gấu, nhưng cậu dặn thì cứ làm thôi.



-“Tuyết à, nói chuyện với mình nhé!”



-“Được thôi!”



-“Hôm đó, rõ là bạn bảo mình lấy gói màu tím đó trong cặp bạn mà, bạn nói với cô giáo được không?”



-“Bạn nhầm à? Sốt à? Tôi nói thế lúc nào?”



-“Bạn nhớ lại đi mà…”



-“Sự việc không xảy ra thì việc gì phải nhớ?”




-“Ừ!”



-“Cảm ơn đại thiếu gia, đại thiếu gia muôn năm!”



Cậu còn chưa kịp nở mặt nở mày thì nó đã giật đánh phựt một phát, cầm cái bắp sen chạy vào bếp reo hò.



-“Chị Na ơi, ăn bắp sen đi…”



Để lại ai đó, mặt ngắn tũn ngắm nhìn bó hoa trong tay. Cả bó hoa đẹp như này, tự dưng lòi đâu ra một cái bắp? Mà con ranh này, sao mắt nó tinh thế hả?



-“Cậu tốt quá, bắp sen non ngọt quá, mai em phải bảo các bác đi chợ mua cho em mới được!”



Đứa thì phởn phởn, đứa thì tức xì khói, vứt cả bó hoa xuống đất, bực mình đi lên nhà.



Buổi tối, tình cờ cậu lại thấy nó nhặt bó hoa sen, nâng niu, tự dưng mát lòng mát dạ. Khoan đã, gì thế kia? Nó bóc hết lớp cánh màu hồng, sau đó từ từ ăn phần màu vàng bên trong. Nhìn cậu, nó giật nảy.



-“Mày làm cái gì thế?”



-“Em thèm quá à, mà tối rồi không đi mua được, nhưng ăn cái này cũng ngon lắm…”



-“ĂN. ĂN. ĂN…Mày chỉ biết ăn thôi…”



Đại thiếu gia giận, vứt bó hoa vào thùng rác. Sen ấm ức nhìn theo.



-“Mày tự vào cân xem mày và con Milu đứa nào nặng hơn?”



-“…”



-“Nhanh!”



Tưởng cậu nói đùa, ai ngờ là thật, Sen mếu máo xách cân, gọi em Milu vào cân, em ấy nặng 30kg. Sen đứng lên cân, nó nặng 56kg.



-“Mịa, nặng gần gấp đôi con chó!”



-“Có phải tại em đâu?”



-“Cái mồm mày không ăn thì thịt nó tự nở ra được hả? Trông kìa, mới lớp 7 mà nhìn sệ như mẹ của mấy đứa con rồi kìa…”



-“Sao cậu bảo thích em béo?”



-“Tao nói thế mà mày cũng tin hả?”



-“Cậu đểu!”



Cộng vụ tức lúc nãy, cậu càng bêu giếu thân hình Sen, bêu giếu thậm tệ. Đêm đó, lòng tự ái bị tổn thương, Sen khóc sưng hết cả mắt. Sáng hôm sau, quyết định giảm cân.



Kế hoạch của nó, là chỉ uống nước lọc thôi.



Tới chiều tối, người hoa hết cả lên, nhưng hình như nó thấy má nó hơi xanh thì phải, không hồng như mọi khi, hình như gầy ý sao. Đứng lên cân, giờ còn có 55.8kg thôi. Trời ơi sướng quá, cứ đà này hết hè là thân hình xinh đẹp ngay.



Thấy tiếng xe ngoài cửa, vội vàng ra khoe cậu.



-“Cậu…cậu thấy em khác gì?”



-“Khác gì?”



-“Em gầy đi đấy!”



Cậu nhìn nó, ngán ngẩm.



-“Ừ, sút phải tới chục cân ý nhỉ, trông thon thả quá!”



Sen không biết cậu nói đểu, giải thích.



-“Không không, chỉ sút 2 nạng thôi, đã đẹp ra chưa cậu?”



Cậu đi đằng trước, nó lẽo đẽo đằng sau, khoe khoang khoe khoang. Một lúc, tự nhiên không khí yên lặng. Cậu nhìn lại, sững người, mặt tái mét.



-“Sen!”



-“Sen, mày sao vậy?”



-“Sen, tỉnh lại đi…”



-“Con hâm, mày đừng có dọa tao thế!”



(Còn tiếp)