Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 23 : Người hầu mới

Ngày đăng: 15:28 18/04/20


Mọi khi cậu gọi, nó đã mau mồm mau miệng, có em. Giờ cậu gọi, chẳng thấy nó nói gì, người nó lạnh, tái mét. Đúng là nó đã dọa được cậu rồi.



Bác sĩ khám xong, truyền nước cho nó rồi dặn dò vài câu. Đại thiếu gia ngồi bên cạnh, bao nhiêu cảm xúc đan xen.



Thương? Có!



Xót? Có!



Hối hận? Có!



Bực mình? Có!



Điên tiết? Có!



Cứ như vậy, ba tiếng sau, con hầu béo của cậu mới lười lười mở mắt, to tròn ngây thơ.



Con bé chả nhớ gì cả, hình như đang đi khoe cậu thành tích giảm cân cơ mà, sao lại như thế này? Nhìn quanh phòng mình, nó sởn da gà, đồ đạc sao vứt lung tung vậy, vỡ nát hết cả.



CHOANG!



Chiếc bát trên bàn bị đập tan tành, người đập, chẳng ai khác ngoài cậu.



-“Đại…thiếu…gia…”



Sen sợ hãi gọi.



-“Vẫn mở miệng được hả? Tao tưởng mày chết luôn rồi!”



-“Sao em lại chết?”



-“Ngu thì chết!”



-“Em không hiểu…”



Lại một vật nữa bị ném, lần này là mấy em gấu bông của Sen.



-“Cậu giận gì à?”



Cậu nhìn nó, mắt tóe lửa, nhanh chóng tới chỗ con bé, đưa tay lên bịt mũi và miệng nó.



-“Muốn chết thì để tao giết mày luôn…”



-“A…ưm…ư…”



Nó chẳng nói nổi, khó thở giằng co, mãi về sau thấy nó mồ hôi lấm tấm, mặt trắng bệch, đại thiếu gia mới tha. Sen bị cậu bắt nạt, ấm ức, nước mắt giàn giụa. Nó trùm chăm lên đầu, nức nở.



-“Còn oan hả mà khóc?”



-“Em chả oan thì thôi à!”



Vừa tức tưởi vừa cãi cậu.



-“Vác cái mặt ra đây!”



-“Không!”



-“Mau!”



-“Không!”



-“Đừng làm tao điên!”



-“Cậu muốn em chết cơ mà, cậu còn muốn nhìn mặt em làm gì?”



-“Tao đếm tới ba…MỘT…HAI…”



Vẫn rất hiệu nghiệm, con bé thò mặt ra, nấc lên từng tiếng.



-“Ai bảo mày giảm cân?”



-“Cậu!”



-“Tao bảo lúc nào?”




-“Anh ấy…gội đầu cho em…”



Sen sợ rúm, lấy cốc nước cho cậu hạ hỏa, ai ngờ cậu ném vỡ choang, đuổi nó về phòng.



-“Cậu sao vậy?”



-“Biến cho tao!”



-“Em xin mà, em làm gì sai cơ chứ?”



-“CÚT!”



-“Sao cậu quá đáng thế? Có gì cậu phải nói ra chứ?”



-“XÉO!”



-“Em ghét cậu thật đó, cậu đúng là khó tính, không ai muốn ở gần cậu cả!”



-“Mày nhớ những gì mày nói!”



Cánh cửa đóng sầm, Sen tiu nghỉu về nhà dưới, nghe nói hôm đó cậu rất khó ở, làm khổ bao nhiêu người. Đại thiếu gia cũng thật, tính tình rất thất thường.



Ngày hôm sau, bác Lựu theo lời cậu, đi tìm một người giúp việc mới. Sen nghe mấy bác nói, bạn này tên là Huệ, bằng tuổi Sen và cậu. Nhà bạn ấy nghèo, lại đông con, nên từ bé đã phải phụ gia đình bán đậu, nuôi các em, giờ tìm được công việc lương cao gấp chục lần, lại nhàn, gia đình bạn ấy biết ơn bác Lựu lắm.



Cũng chính vì thế, Huệ rất nghe lời cậu chủ. Sen giờ là người thừa rồi, so ra, Huệ nhanh nhẹn và thông minh gấp mấy lần nó.



Cậu cho Huệ đi chơi cùng nha, đi tới câu lạc bộ bơi cùng, cậu đi đâu là Huệ theo đó, cậu chỉ cần liếc mắt một phát là bạn ấy hiểu ý liền cơ. Sen thì vẫn làm công việc hàng ngày, học thêu, học cắm hoa, học nấu cơm…có điều nó thấy buồn lòng hơn thì phải, giờ buổi tối cậu không xuống làm phiền nó nữa, cậu có người mới rồi mà, Sen thất nghiệp rồi.



Mọi khi ước cậu dễ dãi một tý, giờ cậu dễ quá, lại buồn.



Hôm đó trời nắng, cậu đi tập thể thao về, người nhễ nhại mồ hôi. Buồn cười là có đứa cứ ngóng từ trong bếp ngóng ra, thấy cậu về, lập tức lấy cốc nước lạnh đem đến, toe toét đưa cậu.



Thường nó đưa là cậu uống ngay, giờ nó quên, cậu còn có người khác, Huệ lấy cho cậu một cốc nước sấu dầm nha, ngon hơn nước lọc của nó. Đại thiếu gia không suy nghĩ, lấy ngay nước từ tay Huệ, uống một hơi rồi lên nhà với nhau, đi qua Sen, hình như là không nhìn thấy Sen thì phải.



Buổi tối, 10 giờ, sau khi Huệ được lái xe đưa về nhà, Sen mới dò dẫm lên phòng đại thiếu gia, mếu máo.



-“Cậu, không cần em nữa à?”



-“…”



-“Đại thiếu gia có người hầu mới, bạn ấy thông minh hơn em, cậu thích bạn ấy rồi à?”



-“…”



-“Cậu bỏ mặc em à?”



-“…”



-“Được rồi, em chúc cậu và bạn ấy có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ vậy, cứ quên em đi vậy!”



Bên trong vẫn yên lặng, nó ngồi dựa vào cửa phòng cậu một lát, xong rồi về phòng, nằm trong chăn, con bé chảy nước mắt. Nó cũng không hiểu nữa, chỉ là muốn khóc thôi!



Sen thuộc tuýp người dễ béo cũng dễ gầy. Ví dụ gần đây nhất là từ khi về nhà với cậu, nó ăn như lợn, tăng cân chóng mặt. Giờ có chuyện buồn, ăn cũng chẳng thấy ngon, thân hình không giảm cũng cứ thế mà gầy.



Chiều chiều, nó đều xin các bác việc quét sân, chẳng qua là muốn thấy cậu một tý, nên một cái sân, nó quét rất lâu. Ngày nào cũng phải đợi được cậu và Huệ đi chơi về, lên nhà trên, nó mới ỉu xìu xuống nhà dưới.



Hôm nay, cậu vẫn đi qua nó như mọi ngày, tự dưng lại quay lại.



Tay cậu hơi nâng cằm nó, quát.



-“Mày giảm cân?”



Lâu lắm rồi cậu mới nói chuyện với mình, Sen mừng huýnh, vội vàng giải thích.



-“Không…không…cậu ạ, em có giảm gì đâu….tự thế đó…”



Cậu hơi nheo mắt, xem xét, bạn Huệ bên cạnh lên tiếng.



-“Cậu ơi lên ăn tối và tắm giặt ạ, tối nay cậu còn hẹn đi xem phim với các bạn…em sợ không kịp…”



Đúng là người hầu mới, biết xếp sắp hơn Sen rất nhiều, khôn hơn nó, biết điều hơn nó, người lớn hơn nó nữa. Sen nhìn Hiển và Huệ, mắt một bọng nước, nó vứt cán chổi, tủi thân chạy về phòng khóc nức nở.